Chương 157. Pháo Kích Kết Thúc
Randolph: "Biết ai là người chỉ huy quân Ant ở mặt trận phía trước không?"
"Theo như tờ giấy chúng ta tìm thấy ở Kalinnovka thì có vẻ là Aleksei Konstantinovich Rokossovsky."
Randolph cau mày:
"Tên của quân Ant sao dài thế? Hắn ta là ai?"
" Bạch Mã tướng quân."
Tham mưu trưởng đáp.
Chuẩn tướng Randolph đột ngột quay đầu lại:
"Là Bạch Mã tướng quân đó sao?"
"Vâng."
Chuẩn tướng Randolph mím môi, rời khỏi kính quan sát, đi tới đi lui bên cạnh.
Đúng lúc này, một viên tham mưu phụ trách thông tin cầm một tờ điện báo chạy tới: "Điện báo của Bộ Tư lệnh Binh đoàn Thiết giáp."
Randolph nhận lấy điện báo, liếc nhìn rồi đưa cho Tham mưu trưởng.
Tham mưu trưởng đọc to:
"Nhiệm vụ công phá Bogdanovka hiện đã được giao cho bộ binh của Tập đoàn quân số 6, Binh đoàn của chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại chỗ một ngày để chỉnh đốn đội ngũ rồi tiếp tục tiến quân, quân đoàn của ngài phải cố gắng đánh chiếm Loktev trước bình minh ngày mai.
"Chúng tôi tin rằng ở đó chỉ có tối đa là quân số của hai trung đoàn bộ binh."
Tham mưu trưởng đọc xong, Chuẩn tướng Randolph hỏi:
"Mảnh vỡ đạn pháo mà chúng ta tìm thấy ngày hôm qua là loại 203mm, phải không?"
"Đúng vậy, thưa tướng quân."
"Hai trung đoàn bộ binh mà có pháo 203? Đây là pháo binh cấp Tập đoàn quân!"
Các tham mưu đều im lặng.
Chuẩn tướng Randolph trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Trạm quan sát pháo binh có thấy nhiều mìn bị pháo kích nổ không?"
"Rất ít ạ."
Randolph lại hỏi:
"Công binh đã gỡ được bao nhiêu mìn bẫy ở Kalinnovka?"
"Bốn quả, hơn nữa đều là mìn tự chế dùng lựu đạn, chỉ cần không giật kíp thì rất dễ tháo gỡ."
Randolph líu lưỡi:
"Vương Trung này rất thích chơi chiêu trò. Chắc hẳn bãi mìn chỉ có một phần là thật, còn lại đều là giả. Nhưng nếu muốn mở rộng quy mô tấn công, chúng ta cần thời gian để tập hợp quân."
"Vậy thì cho pháo binh bắn nát hết chỗ mìn giả đó đi!
"Sáu giờ bắt đầu pháo kích vào trận địa của địch trong thành, cuộc tấn công của chúng ta sẽ dời lại đến tám giờ sáng, binh lực tăng gấp đôi so với kế hoạch ban đầu!"
Phát động tấn công là một vấn đề phức tạp, chỉ đơn giản hơn một chút so với việc tổ chức rút lui. Binh lực tham gia tấn công tăng lên gấp đôi đồng nghĩa với việc phải tổ chức lại đội hình tấn công.
"Còn nữa!"Randolph Chuẩn tướng bổ sung:
"Khi tấn công không được sử dụng khói ngụy trang, hôm qua không quân báo cáo đã tiêu diệt được bệ phóng Thần Tiễn duy nhất của địch. Tuy tôi không tin không quân lắm nhưng quân địch chỉ toàn dùng Thần Tiễn để tấn công máy bay trinh sát trên không, mà không hề tấn công lữ đoàn trinh sát thiết giáp của chúng ta, tôi nghĩ có lẽ chúng không còn nhiều Thần Tiễn nữa."
————
Bên phía Vương Trung, sáu giờ đúng.
Người đầu tiên nhận ra pháo binh địch bắt đầu dồn hỏa lực là Yegorov, hắn hét lớn:
"Hỏa lực của địch đang dồn về phía nội thành!"
Vừa dứt lời, đạn pháo đã rơi xuống ngay trước cửa sổ.
Mặc dù để tránh bị thương do mảnh vỡ cửa kính sau khi bị bắn trúng, tất cả kính cửa sổ đã được tháo dỡ trước khi quân địch đến gần, nhưng sóng xung kích vẫn tràn vào trong phòng, xé toạc khung cửa sổ gỗ đã không còn kính, đập vỡ bàn ghế và điện thoại phía sau.
Kính ngắm pháo binh bị hất văng về phía sau, rơi trúng người Dimitri, hắn vội vàng ôm lấy chiếc kính, cẩn thận đặt xuống đất rồi nằm sấp xuống.
Vương Trung cũng lập tức nằm rạp xuống đất.
Yegorov gọi với theo:
"Tướng quân! Ngài không thể nằm như vậy! Nội tạng sẽ bị chấn thương đấy!"
Vương Trung ngẩng đầu lên, nhìn cách Yegorov nằm – đây chẳng phải là động tác plank sao?
Với thể lực trước khi xuyên không, Vương Trung tự thấy mình không trụ nổi trong tư thế đó quá lâu, cơ bắp sẽ bị hoại tử mất.
Tuy vậy, hắn vẫn làm theo, thân thể của Aleksei này không có gì nổi bật ngoài việc rất cường tráng, có lẽ sẽ chịu đựng được.
Đạn pháo tiếp tục rơi xuống, ngoài tiếng nổ thì không thể nghe wCmdSpAhḕ MIhujboVpỽ gì khác.
Vương Trung cảm giác căn nhà rung lên bần bật, thậm chí còn nghe thấy tiếng thép oằn mình.
Cát đá liên tục rơi xuống đầu, cổ và lọt cả vào trong cổ áo hắn.
Đột nhiên, một mảng bê tông to bằng bàn tay rơi đánh "bụp" xuống đất, cách chỗ Vương Trung không xa, khiến hắn giật mình ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc đó, mảng trang trí trên trần nhà sụp xuống, rơi loảng xoảng xuống sàn.
Đạn pháo vẫn tiếp tục dội xuống như mưa, dường như sẽ không bao giờ dừng lại.
Vương Trung nghe thấy tiếng ai đó đang gào thét trong tuyệt vọng.
Hắn chuyển sang góc nhìn từ trên cao, lập tức nhận ra tiếng kêu phát ra từ nhóm thanh niên phụ trách đường dây liên lạc ở phòng bên cạnh, họ co rúm lại một góc, ôm đầu gào thét để xua đi nỗi sợ hãi.
Cơn mưa đạn pháo dường như bất tận, theo thời gian, Vương Trung càng lúc càng lo lắng căn nhà sẽ sập xuống.
Cảm giác đất rung chuyển khiến hắn có cảm giác như chỉ một giây nữa thôi, cả căn nhà sẽ đổ sập xuống người mình.
Nỗi thôi thúc muốn đứng dậy lao ra khỏi căn nhà ngày càng mãnh liệt, khiến hơi thở hắn dồn dập.
Hóa ra bị pháo kích là cảm giác khủng khiếp như vậy sao? Chẳng trách một số đơn vị có tinh thần chiến đấu và tổ chức kém lại dễ dàng sụp đổ đến vậy.
Sụp đổ là đúng thôi, nếu không phải việc đứng dậy bỏ chạy còn đáng sợ hơn…
Cuối cùng, cuộc pháo kích kinh hoàng cũng kết thúc.