TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 229: Mang Dấu Đi Xin Đồ

Vương Trung hỏi: "Điện hạ, cho tôi mượn con dấu của ngài được không?"

Hoàng thái tử dừng lại, quay đầu nhìn Vương Trung: "Cái gì?"

Vương Trung đáp: "Con dấu! Ngài xem, công chúa điện hạ dùng con dấu của ngài cấp xe tăng và trọng pháo cho tôi đấy thôi? Vậy... Tôi cũng có thể dùng một chút chứ?"

Lyudmila điên cuồng kéo góc áo Vương Trung.

Hoàng thái tử mỉm cười:

"Được rồi, ta hiểu rồi, cậu và cô ấy là một phe! Sao ta không nhận ra nhỉ! Được, cho cậu!"

Nói xong, hoàng thái tử tháo chiếc nhẫn có mặt là con dấu cá nhân, ném cho Vương Trung.

Vương Trung vội vàng chụp lấy chiếc nhẫn, sau đó giơ tay chào hoàng thái tử: "Kính chào ngài, điện hạ!"

"Khỏi khách sáo!"

Hoàng thái tử phẩy tay, xoay người rời đi.

Tuy hoàng thái tử đã bỏ đi, nhưng Vương Trung và Lyudmila vẫn đi theo hắn đến tận cổng lớn khu Đông của tòa nhà chính.

Một mặt vì tiễn hoàng tộc là phép lịch sự tối thiểu, mặt khác Vương Trung cũng cần phải ra ngoài, mà khu Đông lại không có lối ra nào khác —— chẳng lẽ lại nhảy cửa sổ?

Đến cửa, hoàng thái tử quay lại nhìn Vương Trung:

"Ta có một câu hỏi, sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta có thể cùng nhau chè chén như trước kia nữa không?"

Vương Trung đáp:

"Tất nhiên rồi, sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ ngày đêm chè chén say sưa."

Hoàng thái tử gật đầu, lúc này chiếc xe Jeep đến đón hắn cũng vừa tới, bèn bước xuống bậc thang lên xe, rồi lại quay đầu cười với Vương Trung.

Chiếc xe nổ máy, dần dần khuất xa.

Grigory lái xe Jeep tới, dừng lại trước cửa.

Vương Trung chào tạm biệt Lyudmila, rồi mở cửa xe bước lên.

Lyudmila do dự một chút, rồi lên tiếng: "Phó kỵ sĩ Yetsemenko nói hôm nay được nghỉ, tôi đi cùng được không?"

Vương Trung suy nghĩ một lát, có vẻ cũng không có vấn đề gì lớn, hơn nữa lát nữa phải đi thăm hỏi gia đình các chiến sĩ hy sinh, có thêm một cô gái đi cùng cũng tiện cho việc an ủi những gia đình có vợ hoặc mẹ mất người thân.

Thế là hắn gật đầu, Lyudmila lập tức vui vẻ rạng rỡ, chạy lon ton đến bên xe.

Vương Trung dặn dò: "Lát nữa đừng có khoác tay tôi, tôi đang mặc quân phục đấy! Phải giữ uy nghiêm của tướng quân chứ!"

Lyudmila giơ tay chào: "Rõ, thưa tướng quân!"

Vương Trung lúc này mới gật đầu, nói với Grigory: "Đi thôi, đến tòa nhà Bộ Tư lệnh Hậu cần của Agasukov trước."

Tòa nhà Bộ Tư lệnh Hậu cần còn lớn hơn cả nhà máy phân bón mà nhóm Vương Trung từng sử dụng làm sở chỉ huy tiền tuyến ở Loktev, trông có vẻ rất kiên cố.

Trong sân tòa nhà bố trí trận địa pháo cao xạ, nhưng Vương Trung không khỏi nghi ngờ về ý nghĩa của việc đặt pháo ở đây, nếu địch muốn đánh bom Bộ Tư lệnh Hậu cần thì chắc chắn đã ném bom từ lâu rồi, pháo cao xạ này căn bản chẳng có tác dụng gì.

Grigory lái xe vòng qua trận địa pháo, dừng lại trước cửa Bộ Tư lệnh.

Lính gác lập tức tiến lên, giơ tay chào Vương Trung:

"Xin trình giấy tờ!"

Vương Trung vừa móc giấy tờ vừa nói:

"Lúc vào cổng đã kiểm tra rồi, sao còn kiểm tra nữa?"

Lính gác lạnh lùng đáp:

"Đây là yêu cầu của Trung tướng Chekhov."

Vương Trung không nói thêm gì nữa, thời buổi loạn lạc, khó tránh khỏi việc trà trộn của bọn phá hoại và gián điệp, cẩn thận vẫn hơn.

Trình giấy tờ xong, Vương Trung xuống xe, bước vào trong Bộ Tư lệnh, đi được hai bước thì nhìn thấy một tấm bảng đen lớn dựng đứng ở sảnh tầng một, trên đó ghi rõ chức năng của từng tầng.

Vương Trung nhìn một lượt nhưng không thấy phòng làm việc của Chekhov, bèn hỏi người lính gác vừa kiểm tra giấy tờ:

"Trung tướng Chekhov ở đâu vậy?"

"Trung tướng thường ở Ban Điều phối, văn phòng của ông ấy ở cùng với phòng Kế toán."

Vương Trung nhìn vị trí của Ban Điều phối trên bảng đen, sải bước về phía cầu thang.

Phòng Ban Điều phối nằm ở tầng trên. Vương Trung gõ cửa, một người đàn ông đeo kính, trên vai đeo quân hàm sĩ quan văn phòng, lập tức mở cửa:

"Tướng quân, ngài tìm ai ạ?"

Vương Trung đáp: "Tôi tìm Trung tướng Chekhov, lính gác nói văn phòng của ông ấy ở cùng Ban Điều phối."

Người sĩ quan còn chưa kịp trả lời, từ trong phòng đã vang lên một tiếng quát: "Bảo hắn ta xuống tầng một lấy tờ khai! Điền xong, đóng dấu rồi nộp ở quầy tiếp nhận tầng một! Thật là, cứ thi nhau chạy lên phòng ta, ta đã chuyển văn phòng ra ngoài rồi mà vẫn cứ kéo đến nườm nượp!"

Vương Trung hỏi: "Tôi dùng con dấu cá nhân của hoàng thái tử để đóng vào tờ khai có được không?"

Âm thanh trong phòng đột ngột im bặt.

Năm giây sau, một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt cau có, đẩy người sĩ quan văn phòng sang một bên, mở toang cửa: "Thực phẩm dùng cho yến tiệc thì không phải đến đây xin, đến kho lương!"

Nhìn quân hàm, đây chính là trung tướng Chekhov.

Vương Trung:

"Tôi muốn vũ khí và đạn dược, còn có quân phục. Hôm nay vừa mới điều cho tôi mấy ngàn tân binh, toàn bộ không có vũ khí không có quân phục! Chẳng lẽ muốn cho các tân binh mặc thường phục đi đánh trận sao?"

Trung tướng Chekhov vẻ mặt khó tin:

"Hoàng thái tử muốn đích thân đi đánh giặc? Các anh là bộ đội gì? Cảnh vệ hoàng gia sao? Chưa nghe nói các anh có tổn thất nào?"

Vương Trung:

"Tôi là thiếu tướng Aleksei Konstantinovich Rokossovsky, sư trưởng Sư đoàn bộ binh 151, thuộc hạ của tôi là Trung đoàn cận vệ 31 và Trung đoàn Beshenkovichskaya số 5 đều tổn thất nặng nề, vừa mới được bổ sung mấy ngàn binh sĩ. Tôi nói rõ ràng chứ?"