Lý Văn Bân hỏi: “Hai ngày trước, sòng bạc của Hồng Hưng ở Hào Giang bị bốn xã đoàn khác tấn công, ngươi đóng vai trò gì trong chuyện đó?”
Thẩm Đống thẳng thắn nói: “Ta là người lên kế hoạch, mục đích là để đạt được sự ủng hộ của Trung Nghĩa Tín, đồng thời đả kích Hồng Hưng, ép Tưởng Thiên Sinh phải đàm phán với ta. Trên thực tế, ta đã thành công, tối nay Tưởng Thiên Sinh hẹn đàm phán với ta ở Hữu Cốt Khí, chúng ta đã bắt tay hòa giải bỏ qua chuyện cũ. Điều này đồng nghĩa với việc ta đã được tất cả các xã đoàn lớn ở đảo Hồng Kông chấp nhận. Bắt đầu từ nay, ta chính là một doanh nhân chân chính, mấy chuyện xã đoàn tranh chấp đã không còn liên quan gì đến ta nữa.”
Lý Văn Bân trầm ngâm nói: “Ngươi cảm thấy đám khủng bố đó là do Tưởng Thiên Sinh phái tới ư?”
Thẩm Đống gật đầu: “Với tính cách của Tưởng Thiên Sinh, sau khi xảy ra chuyện ở Hào Giang thì chắc chắn sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy. Hắn ta cúi đầu trước ta có lẽ là vì lần tấn công khủng bố này. Đúng rồi, đám phần tử khủng bố đó đều là người Thái Lan. Ngươi có thể đến hải quan điều tra. Nếu không có thông tin thì đó chính là nhập cư trái phép vào Hồng Kông. Ha ha, có thể để cho hơn 40 phần tử khủng bố có vũ khí âm thầm tiến vào Hồng Kông này một cách dễ dàng, nói thật, ngoại trừ Tưởng Thiên Sinh và những lão đại của các xã đoàn lớn thì không ai có thể làm được điều đó.”
Lý Văn Bân cười lạnh: “Không cần quá khiêm tốn, ta biết ngươi cũng có thể làm được. Ta nhớ rõ đệ đệ của Tưởng Thiên Sinh là Tưởng Thiên Dưỡng đang ở Thái Lan đúng không?”