Tưởng Thiên Sinh ở trong điện thoại mắng chửi Tưởng Thiên Dưỡng.
Tưởng Thiên Dưỡng nhẹ giọng nói rằng: "Đại ca, chúng ta đều chung một mẹ, ngươi mắng ta chẳng khác nào tự chửi mình. Huống hồ ta còn chưa nói ngươi đây. Ngươi nói với ta Thẩm Đống không có vũ khí, kết quả là trong tay hắn ta có súng tiểu liên và lựu đạn, ta đã phải vất vả bồi dưỡng được đến hơn bốn mươi thuộc hạ đều bị đánh bại. Ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta."
"Ta bồi cho ngươi cái rắm."
Tưởng Thiên Sinh nói: "Trợ lý cục cảnh sát Hồng Kông vừa mới gọi điện thoại tới cho ta, mắng ta một trận tàn nhẫn. Ngươi có biết hay không, một nữa phú hào giàu có ở Hồng Kông đã đến đồn cảnh sát, yêu cầu cảnh sát cho họ một câu trả lời hợp lý, đồng thời còn phải cấp cho bọn họ t ít nhất mười giấy phép được sử dụng súng, để bảo vệ an toàn của bọn họ."
Tưởng Thiên Dưỡng dùng ngữ khí lạnh lùng, nói rằng: "Việc này không có liên quan gì đến ta. Đại ca, Thẩm Đống không phải người bình thường, ta không giúp được ngươi. Chờ khi ngươi có thời gian, hoan nghênh ngươi đến Thái quốc, ta có thể cho ngươi thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nữ ở Thái quốc."