Thẩm Đống nói: “Cũng bình thường. Đặc biệt là ẩm thực, lạc hậu so với quốc gia chúng ta ít nhất hai ngàn năm. Dù sao thì đời này của ta cũng chỉ đến Đăng Tháp quốc để làm ăn giao dịch thôi, tuyệt đối sẽ không định cư ở đó. Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, cho dù đi đến đâu thì cũng không thoải mái bằng quê hương.”
“Thôi bỏ qua đi, đừng nói mấy chuyện này nữa. Sở thiếu, ngươi đã làm vài năm ở xưởng dệt số 2, chắc là đã vô cùng quen thuộc đối với ngành sản xuất này. Chờ cho đến khi ta sáp nhập ba xưởng dệt vào thành xưởng dệt Đằng Phi thì ngươi có hứng thú làm giám của đốc xưởng dệt này không?”
Đối với ngành công nghiệp dệt may sẽ vô cùng phát triển trong tương lai này, Thẩm Đống cực kỳ coi trọng.
Nhìn vẻ ngoài, Sở Phong giống như là một vị thiếu gia tùy tính lêu lổng, cái gì cũng không biết. Nhưng trên thực tế hắn là một người tinh thần trách nhiệm rất cao.
Có thể thấy được điều này thông qua việc hắn vì xưởng dệt số 2 mà không ngại hạ thấp giá trị của mình để tìm kiếm đối tác khắp nơi.