Biểu cảm của Lãng thúc trở nên vô cùng nghiêm túc, nói: “Tưởng Thiên Sinh thật sự không chấp nhận ngươi sao?”
Thẩm Đống cười nói: “Lãng thúc, từ khi Tưởng Thiên Sinh bắt đầu lãnh đạo Hồng Hưng, ngươi đã là đại ca ở Đồn Môn. Ngươi tính thử xem, trong 20 năm nay, Tưởng Thiên Sinh có bao dung đối với đại ca nào có khả năng gây ra uy hiếp cho hắn ta không? Trước ta là Tịnh Khôn, trước Tịnh Khôn là Hàn Tân. Điều khác biệt duy nhất là ta với Hàn Tân đều rất khiêm tốn, hắn ta không có cơ hội để xử lý hai người chúng ta. Còn Tịnh Khôn thì ngu ngốc nhất, chết cũng thảm nhất.”
Lãng thúc gật đầu, nói: “Tưởng Thiên Sinh có gọi điện thoại cho ta. Muốn ta làm người trung gian, tối ngày mai mời ngươi và A Hoa đến Hữu Cốt Khí để nói chuyện.”
Ánh mắt A Hoa lóe lên ánh sáng lạnh, cười khinh: “Đúng là chồn chúc tết gà.”
Thẩm Đống nói: “Ta cũng cảm thấy bất an, hắn ta không có thiện ý.”