Thẩm Đống giơ ngón cái lên nói: “Lợi hại.”
Trên mặt Hải Đường lộ ra nụ cười quyến rũ, nói: “Giữa trưa là ta phải về rồi.”
Thẩm Đống sao có thể không hiểu ý tứ của Hải Đường được, lập tức xoay người, bắt đầu một cuộc chiến mới.
Mãi cho đến 10 giờ sáng, lúc này hai người mới từ phòng ngủ đi ra ngoài.
Lý Hân Hân đang đọc sách, nghe được tiếng động thì dùng một ánh mắt quái dị nhìn về phía hai người, nói: “Mệt không? Mau đến nhà ăn ăn cơm đi.”