Thẩm Đống nâng ly trà lên, mỉm cười nói: “Tưởng tiên sinh, Diệu ca, từ nay về sau, mọi ân oán của chúng ta coi như chấm dứt. Sau này nếu có chuyện gì cần ta giúp thì cứ việc mở miệng, Thẩm Đống ta nhất định giúp đỡ hết mình.”
Sắc mặt Tưởng Thiên Sinh bình tĩnh như nước, chạm ly với Thẩm Đống một chút rồi nói: “Chỉ cần ngươi đừng đối phó với chúng ta là được.”
Thẩm Đống nhấp một ngụm trà, cười ha ha và nói: “Sao có thể được? Trước khi đến đây ta đã hủy bỏ ám hoa 20 triệu của ngươi rồi.”
Trần Diệu hỏi: “A Đống, tay súng giết chết Bổn thúc có phải là người của ngươi không?”
Thẩm Đống lắc đầu đáp: “Không phải, kỹ năng bắn súng của đối phương như thần, sao có thể chấp nhận hạ mình làm thuộc hạ của ta được? Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết hắn ta là người nước ngoài, những thông tin khác thì không thể.”