Lý Văn Bân cau mày nói: "Lý Trạch Khải tiên sinh bị bắt cóc, ngay cả truyền thông cũng không đưa không ít tin tức, Lý tước sĩ, trừ ngài và cảnh sát ra, ngài còn nói cho ai biết nữa không?"
Ánh mắt Lý Siêu Nhân sáng lên, nói: "Chỉ có Thẩm Đống. Lúc trước ta tưởng Trạch Khải bị hắn bắt cóc, cho nên ta với cảnh sát Lý cùng đi tìm hắn. Đúng, chắc chắn là Thẩm Đống bày ra. Hắn đi ra từ Hồng Hưng, dưới tay có một nhóm binh hùng tướng mạnh. Rất có thể Thẩm Đống tìm thấy Trương Thế Cường, rồi giả mượn danh nghĩa ta nuốt trắng một tỷ đô la Hồng Kông kia. Ta thậm chí còn hoài nghi hắn cố ý thả Trương Thế Cường đi, vì muốn gây phiền phức cho ta."
Nếu Thẩm Đống ở đây chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái lên với Lý Siêu Nhân, bởi vì suy đoán của hắn ta hoàn toàn chính xác.
Lý Văn Bân gật đầu, nói: "Khả năng này rất lớn, nhưng chúng ta không có chứng cứ. Cho dù ngài có nói suy đoán này cho Trương Thế Cường, Trương Thế Cường cũng chưa chắc đã tin."
Lý Siêu Nhân thở dài, nói: "Thẩm Đống thật sự là một tên khốn khiến người ta cảm thấy đau đầu."