Lưu Huy ngồi ở một bên cũng vô cùng cảm động.
Nếu không có một tấm lòng yêu nước đến tận xương tủy thì Thẩm Đống sẽ không thể nào nói ra được những lời như vậy.
“Lão gia tử quá khen rồi.”
Thẩm Đống khiêm tốn một chút rồi trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Lần này ngài tìm ta, chắc không phải chỉ là vì khoản đầu tư 20 tỷ nhỏ bé này chứ?”
Lão gia tử nói: “20 tỷ nhỏ bé ư? Tiểu Thẩm, khẩu khí của ngươi cũng thật là đủ lớn. Hiện giờ Hạ quốc đang trong tình cảnh trăm phế đãi hưng (1), đang cực kỳ thiếu hụt ngoại tệ. Lúc trước ngươi yêu cần tỷ giá hối đoái là 1:7 để dùng cho đầu tư trong nước, không thành vấn đề. Chỉ là ta da mặt dày muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có cách nào để có thể lấy thêm càng nhiều ngoại tệ hơn từ nước ngoài không?”