TRUYỆN FULL

[Dịch] Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 109: Trở Lại Phường Thị (2)

Lần này Lý Thông Nhai đến sớm, lưu lượng người còn khá lớn, một giờ sau hàng hóa đã bán gần hết, còn thừa một hai món hắn lười chờ nữa, bèn dọn quầy lấy lại linh thạch, trả phí thuê quầy là mười cân linh đạo.

“Bán được mười một viên linh thạch, cũng coi như không tệ rồi.”

Lý Thông Nhai bỏ ra năm viên linh thạch mua Ngọc Nha Đan, cộng thêm một viên lấy được trong động phủ, hắn tính toán mấy tháng nữa có thể thử đột phá Luyện Khí tầng bốn.

“Ngọc Nha Đan này tuy tốt, nhưng đan độc lại không thể coi thường, vẫn phải chờ thêm mấy tháng nữa, đợi đến khi đan độc trong cơ thể bài trừ hết rồi lại phục dụng.”

Lý Thông Nhai mới đi được mấy bước, đã thấy một nữ tu trung niên đi đến phía trước, tu vi Thai Tức tầng năm Ngọc Kinh Luân, trông có vẻ trạc tuổi Lý Thông Nhai, nhưng lại cung kính chắp tay: “Tiền bối! Ngài còn nhớ ta không?”

Lý Thông Nhai thấy người này có chút quen mặt, nhưng lại không nghĩ ra được tên của người này, đành xấu hổ chắp tay nói: “Xin hỏi các hạ là…”

“Phường thị Quán Vân Phong, Thanh Ô Cung.”

Nữ tu trung niên kia cười nói, Lý Thông Nhai lập tức bừng tỉnh, hắn từng mua một cây cung Thanh Ô cho Lý Hạng Bình ở phường thị dưới chân Quán Vân Phong khi nộp cống phẩm, chính là mua từ trong tay người này, khi đó người này vẫn là thiếu nữ, bây giờ đã là trung niên rồi.

“Mười mấy năm không gặp, đạo hữu vẫn khỏe chứ?”

Trong lòng Lý Thông Nhai nghi ngờ không biết người này gọi mình làm gì, nhưng ngoài mặt vẫn trò chuyện.

Sắc mặt của nữ tu trung niên kia có chút phức tạp, thấp giọng nói: “Chẳng qua chỉ mười mấy năm, tiền bối đã là Luyện Khí rồi…”

“Chỉ là may mắn thôi.”

Lý Thông Nhai cười ha ha, liền thấy nữ tu kia nghiêm mặt nói: “Thiếp thân là Lâm Tĩnh Dịch, phu quân là tu sĩ Luyện Khí Hứa Dương Bình.”

“Lý Thông Nhai.”

Lý Thông Nhai gật đầu ra hiệu, liền thấy Lâm Tĩnh Dịch thấp giọng nói: “Trong tay chúng ta có một di tích động phủ, tiền bối có hứng thú không?”

“Động phủ?”

Lý Thông Nhai hơi nheo mắt, thầm nghĩ: “Đâu có chuyện tốt như vậy! Chúng ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, vốn không có giao tình gì, đâu phải là người có thể giao phó được, người này không phải muốn lừa giết ta chứ…”

“Ồ? Chuyện tốt như vậy sao?”

Lý Thông Nhai cười một tiếng, Lâm Tĩnh Dịch biết hắn không tin, bèn vội vàng thấp giọng nói: “Chúng ta đã điều tra rồi, đó là động phủ của một vị tu sĩ Trúc Cơ ít nhất hai trăm năm trước, trong tay chúng ta có biện pháp đi vào động phủ đó, nhưng lại thiếu một vị tu sĩ Luyện Khí…”

Lý Thông Nhai cười ha ha, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ là một đám tu sĩ cảnh giới Thai Tức không phá được trận pháp của động phủ, muốn ta đến dẫn đầu sao.”

Nói xong liền yên lặng nhìn nàng, đã chuẩn bị xua tay áo bỏ đi.

“Không phải.”

Lâm Tĩnh Dịch cúi đầu cười xấu hổ, đáp: “Chúng ta đã có hai vị Luyện Khí rồi, chẳng qua là cách bước vào động phủ này còn thiếu một chút.”

Nói đến đây, Lý Thông Nhai đã tin mấy phần, bằng lòng ngồi xuống nói chuyện với Lâm Tĩnh Dịch, hai người tìm một tòa nhà trúc, gọi một chén trà xanh, liền nghe Lâm Tĩnh Dịch nói: “Ta và phu quân vốn hoạt động ở khu vực Tân Lâm Nguyên, mấy năm trước Thang Kim Môn xâm chiếm, nơi đó không còn bóng người, phường thị cũng không mở nữa, may mà phu quân tu luyện thành Luyện Khí, chúng ta bèn đi về phía tây đến Vọng Nguyệt Hồ xem thử.”

“Ai ngờ vừa đến phía tây, liền gặp đại hạn ở Vọng Nguyệt Hồ, lùi về mấy trăm dặm, lại để lộ ra một động phủ trong hồ.

“Động phủ đó đã vận hành mấy trăm năm, có chút sơ hở, chúng ta mới phát hiện ra, chúng ta đã thi triển pháp thuật ẩn nấp ở nơi đó, rồi đi tìm người.”

“Chà.”

Lý Thông Nhai gật đầu không rõ ý tứ, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại tìm ta?”

“Bởi vì tu vi của các hạ còn thấp…”

Lâm Tĩnh Dịch cười xấu hổ, giải thích: “Phu quân ta chẳng qua chỉ là Luyện Khí tầng hai, mấy ngày trước người tìm được cũng chỉ là Luyện Khí tầng ba, chúng ta đã sợ đủ các loại nguy hiểm, đều hy vọng có thể tìm được một người có tu vi tương tự…”

“Thì ra là vậy.”

Lý Thông Nhai uống một ngụm trà, cười nói: “Người ở ngoài cửa là phu quân của ngươi sao?”

Lý Thông Nhai đã phát hiện từ lâu bên ngoài có một người chờ, lúc này trực tiếp nói ra, Lâm Tĩnh Dịch cũng gật đầu, ngẩng đầu gọi một tiếng, người ngoài cửa lập tức đi vào, chắp tay nói: “Tại hạ Hứa Dương Bình, ra mắt Thông Nhai huynh!”

Lý Thông Nhai thấy người này có vẻ mặt chính trực, trông chừng năm mươi tuổi, cũng chắp tay nói: “Đừng khách khí.”

Hứa Dương Bình liên tục gật đầu, cười nói: “Ta đã chờ mấy chục ngày rồi, nếu Thông Nhai huynh còn không xuất hiện, chúng ta sẽ cắn răng đi tìm một gia tộc xung quanh rồi.”

Lâm Tĩnh Dịch tiếp lời giải thích: “Trận pháp sơn môn của những gia tộc đó che chắn rất kỹ càng, ai biết trong đó có mấy người Luyện Khí, nếu không phải vạn bất đắc dĩ chúng ta sẽ không đi.”

Lý Thông Nhai cũng không lãng phí thời gian với hai người này nữa, trầm giọng nói: “Huyền Cảnh linh thệ.”

Hứa Dương Bình gật đầu, bấm pháp quyết lặp lại lời của Lâm Tĩnh Dịch vừa rồi, kết ấn thấp giọng nói: “Những lời đã nói đều là sự thật, lấy Huyền Cảnh thề!”

Lý Thông Nhai ở bên cạnh nghe cẩn thận, xác thực là không có sơ hở gì, thấy khí thế trên người Hứa Dương Bình vẫn chưa suy yếu, lúc này mới tin bảy phần, đáp: “Khi nào xuất phát?”

“Bây giờ!”

Vợ chồng bọn họ đã kích động không thôi, Lâm Tĩnh Dịch cố gắng kiềm chế, mở miệng nói với Lý Thông Nhai: “Còn mong đạo hữu cũng lập lời thề sẽ không ra tay với chúng ta, mặc dù Huyền Cảnh linh thệ phần lớn dùng để bảo mật và chứng thực, lực ước thúc đối với lời thề này không lớn, nhưng có lời thề này chúng ta cũng coi như yên tâm được mấy phần.”

“Được.”

Lý Thông Nhai lập lời thề, cùng Hứa Dương Bình cưỡi gió bay lên, thấy một thân chân nguyên của người này hơi lộn xộn, bèn biết Hứa Dương Bình này nuốt tạp khí để tu luyện, lại yên tâm được mấy phần.

Ngược lại hai vợ chồng bọn họ thấy một thân chân nguyên của Lý Thông Nhai thuần hậu dồi dào, chân nguyên hộ thể trong suốt sáng ngời, lập tức nhìn nhau, cười khổ không thôi.

---

Lê Hanh trấn.

Trần Nhị Ngưu bảy mươi tuổi rồi, tóc hoa râm, đã sống trong núi lớn bằng hai đời của nông hộ bình thường, mắt lờ đờ, ở trong Lê Hanh trấn người nào cũng phải gọi ông ta một tiếng đại gia.

Ngồi trên ghế, Trần Nhị Ngưu bồn chồn bất an, thời tiết khô hạn khiến ông ta đêm nào cũng gặp ác mộng, luôn nhớ đến con chim sẻ lớn từ trên trời rơi xuống kia.

“Hầy.”

Khi Lê Xuyên Khẩu được thu về, Trần Nhị Ngưu đã đi tìm Trần Tam Thủy, nhưng ngoài một cái răng và một vũng máu thì chẳng tìm được gì, người ở Lê Xuyên Khẩu đều nói Trần Tam Thủy bị Sơn Việt bắt đi, bị bắt đến phía tây.

Trần Nhị Ngưu lạnh lùng cười, khịt mũi coi thường, thuận theo vết móng ngựa mà nhìn ngó chung quanh trong đống cỏ ven đường, cuối cùng tìm được một vũng máu, lão giả vạch cỏ cúi đầu nhìn, gào khóc thành tiếng.

Trưởng tử Trần Tam Thủy chết rất thảm, lão giả thay hắn giữ linh, mấy đứa con của Trần Tam Thủy đều bận đối phó với thời tiết khô hạn, đến còn không bằng ông ta.

“Không biết Đông Hà có thể trở về không nữa…”

Trần Nhị Ngưu nhíu mày, tóc trắng lưa thưa, lại nghe ngoài sân ồn ào một mảnh, một đám người lớn tiếng gào thét, tiếng khóc và tiếng gọi làm ông ta run rẩy.

Ông ta chống gậy di chuyển đến đầu thôn, đã có không ít người chờ ở đó, một đám hán tử quỳ ngồi dưới đất, vẻ mặt chật vật, bùn lầy đầy mặt, xung quanh đều là tiếng khóc thấp thấp.

“Trở về rồi.”

Trần Nhị Ngưu dùng sức thẳng lưng lên, cuối cùng cũng thấy được Lý Huyền Tuyên và Trần Đông Hà ở phía trước, Lý Huyền Tuyên đã mọc ra râu lún phún, đang nhìn chằm chằm hán tử Sơn Việt trước mặt với vẻ mặt khó tin.

“Ngươi… nói lại lần nữa?!”

“Là chú thuật… ngay cả thi thể cũng không mang về…”

Lý Huyền Tuyên ngây người hai giây, nước mắt như đê vỡ chảy ra, chảy dọc theo khuôn mặt của hắn xuống tận cổ.

“Đông Hà… đi lên núi với ta, những người khác về nhà trước đi.”

Lý Huyền Tuyên che mặt yên lặng nửa ngày, từ trong cổ họng phun ra một câu, Trần Đông Hà đầy mặt nước mắt đứng bên cạnh hắn, mọi người lặng lẽ dạt ra một con đường, nhìn bọn họ rời xa.

“Gia chủ…”

Trần Đông Hà thấp giọng gọi Lý Huyền Tuyên một tiếng, kéo hắn từ trong đả kích nặng nề tỉnh lại, Lý Huyền Tuyên nhìn nhìn cây cung Thanh Ô trong tay, nước mắt chảy mãi không ngừng.

“Gọi ta là thiếu gia chủ…”

Lý Huyền Tuyên lau nước mắt nghẹn ngào trả lời, đạp trên đường đá, nắm chặt cây cung.

Hai người lặng lẽ cúi đầu đi một đoạn, liền gặp Lý Huyền Phong vừa mới xuất quan đang vội vàng xuống núi, Lý Huyền Phong chỉ cúi đầu liếc nhìn cây cung Thanh Ô trong tay Lý Huyền Tuyên, liền ngây dại.

“Sao có thể!”

Lý Huyền Phong trừng mắt, hốc mắt nhanh chóng ướt át, hung hăng đoạt lấy cung tên, quát: “Là ai!”

Trần Đông Hà thấy được huynh đệ Lý gia lại càng cảm thấy ngạt thở, nghẹn ngào nói: “Là chú thuật của Sơn Việt.”

Lý Huyền Phong há miệng, một chữ cũng không phun ra được, nhìn nhìn Lý Huyền Tuyên đầy mặt nước mắt, ngây ngốc ngồi trên một tảng đá xanh ở bên cạnh.

“Thủ đoạn hèn hạ.”

Lý Huyền Phong nghiến răng nghiến lợi, nước mắt đầy mặt.

(Hết chương)