TRUYỆN FULL

[Dịch] Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 126: Bái Phỏng Tiêu Ung Linh

Lý Huyền Phong men theo Cổ Lê Đạo chậm rãi bay suốt nửa đêm, rốt cuộc cũng đến Quán Vân Phong. Quán Vân Phong của Tiêu gia mây mù bao phủ, sương trắng nhạt che kín cây cối và người đi đường.

Lý Huyền Phong hạ thấp độ cao, vừa tới khoảng không giữa núi liền có lực đẩy truyền đến, phía dưới có người hô lớn:

- Vị huynh đài kia! Quán Vân Phong không được phép đạp gió!

Lý Huyền Phong vội vàng đáp xuống chân núi, trông thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang mỉm cười nhìn mình, trường bào phóng khoáng xuất trần, dung mạo xuất chúng, chắp tay nói:

- Không biết là công tử của nhà nào ở phía Tây?

- Không dám nhận!

Lý Huyền Phong liên tục xua tay, thấy người này khách khí như vậy, bèn đáp:

- Tại hạ Lý Huyền Phong của Lý gia Lê Tỉnh! Đến nộp cống phẩm.

- Lý gia Lê Tỉnh?

Thiếu niên kia nhướng mày, hỏi:

- Có phải Lý gia ở bên bờ hồ Vọng Nguyệt? Tại hạ Tiêu Như Dự của Tiêu gia, xin ra mắt khách nhân!

- Chính là!

Lý Huyền Phong nhớ lại lời dặn của Lý Thông Nhai trước khi lên đường, vội vàng gật đầu, liền thấy Tiêu Như Dự nghi hoặc hỏi:

- Không biết Lý Thông Nhai tiền bối…

- Chính là tộc thúc!

Lý Huyền Phong cười ha hả, tiếp lời một cách khách khí:

- Huyền Phong nhận ý chỉ của tộc thúc, tới bái phỏng Tiêu Ung Linh tiền bối!

Tiêu Như Dự bừng tỉnh gật đầu cười nói:

- Ta cũng nhận lệnh của Ung Linh thúc, ở đây chờ người của Lý gia! Huyền Phong huynh theo ta đi.

Nói xong, hắn bước xuống bậc thang, xuống núi mỉm cười với Lý Huyền Phong, rồi tung người bay lên, rõ ràng cũng là tu vi Luyện Khí. Hai người đạp gió bay một lát, đáp xuống một ngọn núi khác.

Trên đỉnh núi có một căn nhà nhỏ, trước cửa trồng hai chậu hoa mai, Tiêu Như Dự tiến lên gõ cửa nhẹ nhàng, cung kính nói:

- Tộc thúc! Người của Lý gia tới rồi!

Cánh cửa lớn lập tức mở ra, một tiếng cười sảng khoái từ xa tới gần, một người trung niên bước ra, đôi mắt hơi dài nhỏ, trên người khoác chiếc áo lông hồ ly trắng như tuyết, bên hông đeo một túi gấm, dung mạo cũng coi như anh tuấn. Thấy hai người, hắn khựng lại, hỏi:

- Ngươi là…

- Tại hạ Lý Huyền Phong của Lý gia, trung phụ mấy ngày nay bận rộn công việc, liền để ta lên đỉnh này bái kiến.

Lý Huyền Phong giải thích một câu, lúc này Tiêu Ung Linh mới gật đầu, có chút tiếc nuối nói:

- Không thể gặp được Thông Nhai huynh, trong lòng ta lo lắng lắm.

Nói xong lại nhìn Lý Huyền Phong, khá tò mò hỏi:

- Không biết Thông Nhai huynh hiện giờ là tu vi gì?

- Trung phụ đã Luyện Khí tầng ba rồi.

Lý Huyền Phong dựa theo lời dặn của Lý Thông Nhai đáp.

- Luyện Khí tầng ba?

Tiêu Ung Linh lập tức sững sờ, chép miệng tán thưởng, cảm khái nói:

- Thông Nhai huynh cũng không hề chậm bước, cũng đã Luyện Khí tầng ba rồi. Lần đầu tiên ta gặp hắn đã cảm thấy người này không tầm thường, quả nhiên là vậy!

Hắn đưa Lý Huyền Phong vào trong sân, Tiêu Ung Linh rót đầy chén trà trước mặt hai người, nhìn Lý Huyền Phong một cái, mỉm cười nói:

- Bây giờ tiểu bối cũng xuất sắc rồi, ta thấy ngươi chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà đã tu thành Luyện Khí, thực sự hiếm có, ở Tiêu gia ta cũng thuộc hàng nhất nhì.

- Tiền bối quá khen rồi.

Lý Huyền Phong trò chuyện vài câu với Tiêu Ung Linh, tán gẫu vài câu chuyện nhà, lúc này mới hỏi:

- Đại trận trong nhà vãn bối bị Sơn Việt phá hỏng, hiện giờ vẫn chưa sửa chữa, trong nhà giao cho Huyền Phong tới quận tìm một Trận Pháp Sư bố trí đại trận, không biết tiền bối có tin tức gì…

- Đương nhiên là có.

Tiêu Ung Linh gật đầu, đáp:

- Trận pháp này có rất nhiều điều huyền bí, bố trí trận pháp cấp Luyện Khí khá là phiền phức, không chỉ phải khắc ghi trận văn, mà còn phải phác thảo đồ họa, không có vài ngày vài đêm là không bố trí xong.

- Nếu muốn bố trí trận pháp cấp Luyện Khí, ít nhất phải từ ba mươi linh thạch trở lên, nếu là loại đại trận Luyện Khí ưu tú, muốn chống lại tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong, e rằng không có một trăm linh thạch thì không làm được.

Lý Huyền Phong nghe vậy gật đầu, đáp:

- Trong nhà đã tính toán, linh thạch cũng chuẩn bị xong rồi.

- Vậy thì tốt.

Tiêu Ung Linh nhấp một ngụm trà, trầm ngâm mấy giây, trầm giọng nói:

- Mấy ngày nữa ta sẽ liên hệ một phen, mấy ngày nữa sẽ cho ngươi câu trả lời, dù sao vẫn còn hơn nửa tháng nữa mới tới thời hạn nộp cống phẩm, thời gian vẫn kịp.

- Đa tạ tiền bối!

Lý Huyền Phong liên tục gật đầu, vui mừng ra mặt, liền thấy Tiêu Ung Linh lắc đầu, cười nói:

- Chuyện này có gì mà phải cảm ơn, quan hệ giữa hai nhà chúng ta đâu cần khách sáo! Chú thúc của ngươi và tộc thúc của ta là sư huynh đệ đồng môn, lại thay nhà ta đổi lấy Toại Nguyên Đan, hai nhà giao hảo mấy chục năm, chuyện này không đáng kể gì.

Lý Huyền Phong khách sáo vài câu, uống trà nghe Tiêu Ung Linh tán gẫu mấy câu chuyện khác, liền hỏi:

- Tiền bối có nghe nói… Kim Thạch khoáng vật có ảnh hưởng gì với phàm nhân không?

- Đương nhiên là có!

Tiêu Ung Linh sững sờ, giải thích:

- Nhà ta quản lý hai mươi hai mạch khoáng, ta từng quản lý công việc ở mạch khoáng, coi như cũng hiểu biết về chuyện này.

- Kim Thạch, Lôi Đình, Hỏa Diễm, Hàn Âm là những linh vật thường xâm hại sinh cơ của phàm nhân, chết thương đặc biệt nhiều hơn một chút. Nếu là linh vật cấp Thai Tức thì còn coi như tốt, thay đổi nhiều ca là được, linh vật cấp Luyện Khí cho tới Trúc Cơ thường đụng vào là chết, cần tu sĩ tự mình khai thác.

- Thì ra là vậy! Vãn bối đã được khai sáng.

Lý Huyền Phong bừng tỉnh gật đầu, cung kính cảm ơn, liền nghe Tiêu Ung Linh lấy ra một miếng ngọc giản, nghiêm túc nói:

- Thông Nhai huynh từng nhờ ta tìm giúp hắn một quyển sách, hiện giờ rốt cuộc cũng tìm được rồi, giao cho ngươi trước, lúc về mang về Lý gia.

Lý Huyền Phong khựng lại, nhận lấy ngọc giản trong tay, thầm nghĩ:

- Chưa từng nghe trung phụ nói gì về chuyện tìm sách… Nếu thực sự có chuyện này sao lại quên không nói với ta, e rằng Tiêu gia này có ý khác.

- Đa tạ Ung Linh tiền bối!

Tiêu Ung Linh xua tay, Lý Huyền Phong lại hỏi thăm tin tức về Lý Xích Tỉnh, nhưng Tiêu Ung Linh lại lắc đầu nói:

- Một chút tin tức cũng không có, tộc thúc của ta cũng tới phía Nam nhiều năm rồi, một phong gia thư cũng chưa từng truyền về, thực sự là quá lạ.

Trong lòng Lý Huyền Phong có chút bất an, Tiêu Ung Linh lại thân thiết nói:

- Phong vật trong quận khác hẳn với phía Tây, còn hơn nửa tháng nữa mới tới thời hạn nộp cống phẩm, ngươi có thể đi xem thử.

Lý Huyền Phong liền biết đối phương đang đuổi khách, bèn chắp tay cáo lui. Sau khi ra khỏi sân, hắn dùng linh thức thăm dò ngọc giản, liền thấy trong ngọc giản có tám chữ lớn.

[Lĩnh Hải Quận Hai Trăm Năm Phong Vật]

Hắn lập tức cảm thấy không hiểu ra sao, đành phải cất ngọc giản trước, từ biệt Tiêu Như Dự, đạp gió tiếp tục bay về phía Đông.

Lý Huyền Phong ra khỏi sân, Tiêu Ung Linh lặng lẽ cất ấm trà, cảm thán nói:

- Mới mười lăm tuổi đã Luyện Khí, Lý gia này thực sự là giỏi sinh dưỡng.

- Là tộc thúc nhìn xa trông rộng.

Tiêu Như Dự ở bên cạnh tâng bốc một câu, liền thấy Tiêu Ung Linh lắc đầu, trầm giọng nói:

- Năm đó là lão tổ tự mình triệu kiến Lý Thông Nhai, tặng đan dược, cũng là người bảo ta kết giao với Lý Thông Nhai, giữ mối quan hệ tốt với Lý gia.

- Tầm nhìn của lão tổ xa xôi, không phải chúng ta có thể với tới, hiện giờ lại…

Nói tới đây lại đột nhiên dừng lại, cười khẽ một tiếng, lẩm bẩm tự nói:

- Có lão tổ và Nguyên Tư thúc ở đây, đủ để bảo vệ Tiêu gia ta bình yên tám trăm năm.

Hắn nhìn Tiêu Như Dự một cái, trong mắt hai người đều có ý cười, Tiêu Ung Linh cảm thán một tiếng, vẻ mặt có chút phức tạp, khẽ nói:

- Chỉ có nhân vật như lão tổ mới có thể thoát khỏi tầng tầng phong tỏa của Thanh Trì Tông, cẩn thận bình yên, không kiêu ngạo không nóng nảy, mới có thể bảo vệ được gia nghiệp. Năm đó Vu Dật Tạ phong quang cỡ nào, thiên phú làm chấn động lão tổ Tử Phủ, nhưng lại rơi vào kết cục bỏ mạng Nam Cương.

Nói xong lại nhìn Tiêu Như Dự, ân cần dặn dò:

- Như Dự, đây chính là nguyên nhân lão tổ muốn ngươi mài giũa tu vi, trong vòng năm năm không được đột phá.

- Thời buổi này, người thiên tài nhất và kẻ ngu dốt nhất thường có kết cục thê thảm nhất.

(Chương này hoàn)