TRUYỆN FULL

[Dịch] Huyền Giám Tiên Tộc

Chương 446: Phá vỡ (1)

Ma tu họ Cừu thấy dáng vẻ của Trương Hoài Đức, trong lòng không biết người này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, thầm nghĩ:

“Đều từ chỗ lão tổ Địch Phất nhận lệnh mà đến, cũng không biết tên này rốt cuộc có thủ đoạn gì. Chỉ là nhìn dáng vẻ của lão tổ, tên này chắc chắn cũng có chút bối cảnh, có lẽ còn có cả phương pháp phá địch nữa!”

Hắn chỉ đành cắn răng, hai tay đẩy ra, luồng khí trắng cuồn cuộn, miễn cưỡng đỡ lấy phù lôi mà Lý Thanh Hồng vừa quát vừa phóng ra, giữa hai bàn tay phát ra âm thanh va chạm chói tai, như thể đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng, cố gắng đẩy ra.

“Ầm!”

Thuật pháp “Tử Phù Nguyên Quang” này của Lý Thanh Hồng có thể nói là thuật pháp cao cấp nhất của Lý gia hiện tại. Tam tông thất môn quản lý thuật pháp vô cùng nghiêm ngặt, Lý gia ngoài thuật này thì không có bí pháp nào khác. Lúc này, bí pháp nổ tung trước mặt ma tu họ Cừu, tia chớp tím bắn ra, khói trắng mù mịt.

“A!”

Tên ma tu này hét lên một tiếng đau đớn, hai tay cháy đen, còn chưa kịp hoàn hồn, trong làn khói bụi lại xuất hiện một luồng kiếm quang sáng loáng, lao thẳng tới cổ hắn, ma tu họ Cừu chỉ đành dùng tay chống đỡ.

“Phập!”

Thuật pháp của hắn đã bị phù lôi của Lý Thanh Hồng phá vỡ, “Thanh Xích Kiếm” lại là pháp khí Trúc Cơ, kiếm quang lóe lên liền chặt đứt năm ngón tay, máu chảy đầm đìa, mắt hắn đỏ ngầu, gào lên:

“Mẹ kiếp Trương Hoài Đức!! Cừu Tịch ta không chơi với ngươi nữa!”

Bên này, quầng sáng trong tay Trương Hoài Đức ngày càng dày đặc, Lý Uyên Giao đã cầm sẵn phù lục Trúc Cơ duy nhất của gia tộc, tay kia cũng điều khiển “Thanh Xích Kiếm”, mắt dán chặt vào Trương Hoài Đức.

Ánh mắt của Lý Uyên Giao dõi tới đâu, Trương Hoài Đức chỉ cảm thấy giữa trán đau nhói, sắc mặt bình tĩnh, không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:

“Chuột nhắt! Để ngươi xem thử bí pháp ma tu của ta!”

Lời này vừa dứt, mấy tên ma tu kia đều phấn chấn, chỉ chờ hắn ra tay, liền thấy hắn giơ cao pháp kính đẫm máu trong tay, bên cạnh hiện ra năm chiếc vòng ngọc, Trương Hoài Đức trầm giọng nói:

“Thượng hạo từ bi, truyền đạo thập phương tùng lâm, hạ minh u u, vấn pháp tứ hải thái hư… ‘Lĩnh Huyết Ngự Hư Độn Pháp’, chỉ!”

Nói xong, pháp kính trong tay lóe lên, thân hình hắn hóa thành một luồng ánh sáng màu máu, chỉ to bằng nắm đấm, kéo theo một vệt đuôi dài màu đỏ, thoáng chốc đã biến mất dạng.

Trên đấu trường lập tức rơi vào im lặng, một đám ma tu thậm chí không thốt nổi lời chửi rủa, tên ma tu đang bị đám người ngoại tộc Lý gia vây công đã muốn bỏ chạy từ lâu, lại biết rõ sự vô sỉ của Trương Hoài Đức, lúc này là kẻ phản ứng nhanh nhất.

“Rắc!”

Nhân lúc mọi người phân tâm, tên ma tu này tìm được một kẽ hở, dùng búa phá vỡ lớp lá chắn pháp lực yếu nhất của Điền Hữu Đạo, búa giáng thẳng vào ngực hắn, một tràng âm thanh xương thịt vỡ nát vang lên.

“Đại bá!”

Giọng nói thê lương của Điền Trọng Thanh vang vọng, thân hình Cừu Tịch khẽ động, ánh sáng đỏ như máu tuôn chảy, cứng rắn chịu đựng thuật pháp lôi quang của Lý Thanh Hồng, bay về hướng ngược lại với Trương Hoài Đức.

Huynh muội Lý Uyên Giao tất nhiên không chịu bỏ qua, cưỡi gió đuổi theo, không ngờ Cừu Tịch vừa bay đi đã đâm sầm vào Hứa Công Minh đang cầm pháp khí.

Hứa Công Minh đang vây công tên ma tu trước mặt, vốn ung dung thoải mái, thấy Cừu Tịch cưỡi gió bay tới, mắt sáng lên, thầm nghĩ:

“Cứ cản hắn một chút, chẳng phải là công lao từ trên trời rơi xuống sao!”

Vì vậy, Hứa Công Minh điều khiển pháp khí tới cản đường, hắn vốn là người dùng đao, nhưng trong nhà không có đao, ngay cả đao khí cũng chưa từng luyện thành, liền thúc giục pháp khí Thai Tức “Thanh Ô Đao” bay tới ngăn cản.

Cừu Tịch nổi giận, không ngờ con kiến hôi mà ngày xưa hắn có thể đập chết bằng một cái tát cũng dám làm càn trước mặt mình, quát lên:

“Con kiến hôi mà cũng dám!”

Lập tức không dừng lại, phun ra một luồng khí trắng, như khói như sương, trong nháy mắt đã thổi bay pháp khí Thai Tức của Hứa Công Minh tan tành, luồng khí trắng đó còn thừa uy lực, phá vỡ pháp lực hộ thể của hắn, đánh vào mặt hắn.

Giữa lúc máu thịt tiêu tan, Hứa Công Minh thậm chí không đứng vững được ngọn gió dưới chân, hét lên một tiếng rồi rơi xuống, Đậu phu nhân đành phải lao tới đỡ hắn, vội vàng hóa giải tà khí trên mặt hắn.

Huynh muội Lý gia không để ý được nhiều như vậy, cưỡi gió đuổi theo, bên này An Trĩ Ngôn bị Trương Hoài Đức đánh cho tức tối, lúc này được rảnh tay, quay lại chặn tên ma tu Luyện Khí sơ kỳ cầm búa kia.

Hắn và Điền Hữu Đạo có giao tình sâu đậm, lúc này cũng mắt đỏ ngầu, chửi rủa:

“Đồ chó chết!”

An Trĩ Ngôn có tu vi Luyện Khí tầng tám, một chưởng đã ép tên ma tu kia lùi lại, nhất thời chiếm được ưu thế tuyệt đối, tên ma tu này thậm chí không cưỡi nổi gió, bị đánh cho thổ huyết.

“Ầm!”

Mọi người hợp lực, chỉ vài chiêu đã đánh tên ma tu này thành thịt nát, lại ném vài đạo hỏa thuật lên, thiêu thành một mảnh vụn đen cháy.

Điền Trọng Thanh đã rơi xuống, đỡ đại bá lên, Điền Hữu Đạo sớm đã không còn hơi thở, ngực đẫm máu, sắc mặt xanh xám.

Cú búa này giáng thẳng vào ngực hắn, đánh cho hai mắt hắn lồi ra, quanh mắt tím tái, thêm nữa khi rơi xuống lại gãy không biết bao nhiêu xương, người già nghiêm nghị ngày thường giờ đây mềm nhũn nằm trong lòng cháu trai, máu chảy đầy đất.

Bên kia, một người trong số những kẻ đang vây công Không Hành hét lên:

“A Càn, tên họ Trương chạy rồi!”

“Mẹ nó, chúng ta cũng rút thôi!”

Hai huynh đệ này vốn làm việc chiếu lệ, đang giằng co với Không Hành, còn rảnh rỗi xin lỗi Không Hành, mỗi người một ngả chạy trốn.

Tên ma tu xui xẻo nhất là Chương Mục Đồng, vừa cưỡi lên huyết phong, thoáng chốc đã bị lôi quang của Toa Ma Lý đánh rơi, hắn làm gì có ma công thâm hậu như Cừu Tịch, hai ba lần đều không bay lên được, đám người Lý gia ùa lên, mỗi người phóng ra pháp khí.