Hắn ta đã phải bỏ ra rất nhiều tiền, mới đổi lấy được từ chỗ của Cổ Lợi An Ni Miện, lại bị một bộ Tro Cốt khô lâu thò tay vào được? Chẳng lẽ mua phải hàng giả sao?
Sức tượng tưởng của hắn ta có phong phú đến đâu, cũng chỉ dám cho rằng mình mua phải hàng giả, mà không nghĩ rằng khô lâu trước mặt nắm giữ thần lực, hoặc là chính là một vị thần.
Ta phải chết sao? Ta sẽ phải chết sao? Hu hu hu ~~, ta không muốn chết, ta là thần kỵ sĩ, ta có rất nhiều tiền, ta là người rất đa tình, có rất nhiều thứ vẫn chưa được hưởng thụ, ta không muốn chết, hu hu hu... .
Cảm nhận được có thứ gì đó đang chảy ra, Lực Áo Nạp Đức cuối cùng cũng ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì, sụp đổ đến khóc, loáng thoáng giống như nghe được tiếng quát tháo vang lên từ đáy lòng: Ngu xuẩn!
"Tại sao lại khóc? Sợ chết à? Không sợ, chúng ta sẽ rút linh hồn của ngươi ra, hỏi xong những thứ có ích rồi ngươi lại chết sau." Lư Sắt an ủi một câu, còn không yên tâm, đè chân của Lực Áo Nạp Đức lại, bắt lấy tay của hắn ta, trói cổ của hắn ta, sau khi làm xong mới nói.
Phỉ Lâm đi tới, ngón trỏ đặt trên xương lông mày của Lực Áo Nạp Đức, ngón giữa ấn lên trên huyệt thái dương, ngón cái đặt ở trên xương gò má, đọc thần chú.
"A ~~!" Linh hồn bị rút đi đau đớn, khiến cho Lực Áo Nạp Đức sắp chết phản ứng lại, toàn thân căng cứng, lại bị Lư Sắt đè vững lại.
Hỏa diễm linh hồn u lam từ trong thất khổng của hắn ta cứ thế mà bị rút ra, vừa mới bắt đầu vẫn còn rất thuận lợi, thế nhưng rút được một nửa, lại hóa thành khói đen, thân thể của Lực Áo Nạp Đức mềm nhũn, ngỏm củ tỏi.
"Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?" Lư Sắt kinh ngạc hỏi, loại tình huống này, chẳng lẽ là không thành công sao?
Vẻ mặt của Phỉ Lâm nghiêm túc: "Linh hồn của hắn bị người khác đóng dấu phong ấn, khi có người rút ra sẽ tan rã ngay lập tức."
Lư Sắt nghe được câu này không có phản ứng gì, nhưng Lệ Sa lại tỏ ra chấn động: "Có thể cho lạc ấn phong ấn lên thần kỵ sĩ sao? Ai có thể làm được loại chuyện này?"
Bất kể là ai, có thể làm được loại chuyện này, thực lực chắc chắn cao hơn Lực Áo Nạp Đức rất nhiều lần, hơn nữa thủ đoạn này không giống với cách làm của Quang Minh giáo hội, nói cách khác, người đằng sau Lực Áo Nạp Đức là người Lệ Sa không biết.
Chuyện này rất phiền phức, điều đáng sợ thật sự chính là kẻ địch không biết.
Lư Sắt ảo não nói: "Ôi, không nghĩ rằng linh hồn còn có thể bị phong ấn, sớm biết thì đã không giết, trước tiên nhốt lại tra hỏi một vài tình báo rồi nói sau, miệng của cái tên này rất khó ngửi, nhưng cực kì nhát gan, vừa rồi còn bị dọa khóc."
Phỉ Lâm cũng tiếc nuối nói: "Chủ quan, nhưng mà nơi này vẫn còn có không ít kẻ địch, thừa dịp còn mới, chúng ta chọn mấy tên để sưu hồn đi."
Lệ Sa lắc đầu: "Vô dụng, những người này rõ ràng đều là Quang Minh giáo hội, những thứ bọn hắn biết được, đã sớm tra hỏi hết từ chỗ của hai nữ mục sư mà Lư Sắt đưa tới, lục soát ký ức của người chết, rồi nghiệm chứng người còn sống, đối chiếu với nhau, tuyệt đối không có sai lầm."
Dừng một chút, Lệ Sa lại bổ sung thêm: "Trừ phi những kiếm sĩ trọng giáp đã bị An Cách đại nhân đánh giết kia, bọn hắn có thể sẽ biết một chút cái gì, nhưng mà linh hồn của bọn hắn đều đã bị An Cách đại nhân câu giết."
"Hả? Tại sao lại nói như vậy?" Lư Sắt không hiểu hỏi.
"Ngươi không nhìn ra được sao? Kiếm sĩ trọng giáp và những mục sư thánh kỵ này không cùng một phe, hơn nữa ta cũng không biết, từ khi nào mà Quang Minh giáo hội lại có cơ sở như thế này..., An Cách đại nhân! Ngươi đang làm gì vậy! ?" Lệ Sa nói.
Mọi người đang trò chuyện, Lệ Sa đúng lúc ngẩng đầu nhìn về phía An Cách, cảnh tượng nhìn thấy khiến nàng ta hoảng sợ la lên theo bản năng.
An Cách đang từ bên trên lưỡi hái Tử Thần lấy xuống một ngọn lửa linh hồn, đưa cho Thiên Sứ khô lâu, mà trên tay của tiểu cương thi đã bưng lấy một ngọn lửa linh hồn đang gặm, không biết đã ăn hết bao nhiêu, dù sao bên trên lưỡi hái Tử Thần chỉ còn lại một ngọn linh hồn hỏa diễm.
Lệ Sa đau lòng, hoảng sợ la lên ngay tại chỗ: "Có phải là linh hồn của kiếm sĩ trọng giáp không! ? Đại nhân, có phải là linh hồn của kiếm sĩ trọng giáp không! ?" Nàng ta còn tưởng rằng linh hồn bị lưỡi hái Tử Thần câu đi sẽ biến mất, chẳng lẽ tất cả linh hồn bị câu đi đều treo ở trên lưỡi liềm?
An Cách gật gật đầu.
"Quá tốt rồi quá tốt rồi, không được ăn không được ăn, ai ai ôi, mất hết rồi." Lệ Sa ảo não kêu lên.
Khi nàng ta vừa nói 'quá tốt rồi', Thiên Sứ khô lâu liền kéo ngọn lửa linh hồn vào trong ngực, cảnh giác nhìn nàng ta, đợi đến khi nàng tà nói 'Không được ăn', Thiên Sứ khô lâu đã cắn lên ngọn lửa linh hồn, thoáng cái đã hút vào toàn bộ, giống như sợ bị người khác cướp mất.