Lẹt xẹt lẹt xẹt, một loạt tiếng bước chân lanh lảnh vang lên, Lệ Sa mệt mỏi khoác áo choàng bụi bặm bước vào, vén mũ chùm đầu lên, một mái tóc dài mềm mại xõa xuống vai, che đi chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh của nàng ta.
Lị Na nhếch miệng, quay đầu đi đồng thời oán hận thầm mắng một câu: mụ phù thủy.
Lệ Sa ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Mị Ma bĩu môi, trong lòng khinh thường hừ một tiếng: đồ đĩ.
Cách đọc của Lệ Sa và Lị Na rất giống nhau, nếu như hai người ở cùng chung một chỗ, tùy tiện gọi cái tên nào đó, một người khác phải xác nhận có phải đang gọi mình hay không, cho nên bọn hắn cố gắng hết sức không xuất hiện cùng nhau, và cũng không ưa nhau.
Lệ Sa cởi áo choàng ra, hai tay bốc lên ánh sáng thánh khiết, vuốt ve tóc và quần áo, bụi bặm dơ bẩn bám lên vì đi đường bị quét sạch sành sanh, giống như người mỹ phụ thơm ngào ngạt vừa mới tắm xong, Khắc Lai Cách thấy vậy mặt đỏ bừng, vội vàng dời ánh mắt.
Còn Lị Na thì ghen tỵ tới mức đỏ mắt, nếu như mình cũng có thể nắm giữ loại thần thuật này, thật là tốt biết bao, vậy thì bất kỳ lúc nào cũng có thể duy trì trạng thái hoàn mỹ nhất, cho dù tóc đổ dầu cũng không sợ.
An Cách đại nhân, xin hãy ban cho ta sức mạnh! Lị Na thành kính mặc niệm ở trong lòng, hoàn toàn không biết tín niệm của nàng ta hóa thành hồn diễm, đã lao vào trong người của ‘mụ phụ thủy’ ở trước mặt.
Lệ Sa là thần hồn chiến sĩ của An Cách, giống như Âu Khắc phục trách thu thập tín ngưỡng của các tín đồ.
Phỉ Lâm vội vàng tiến lên hỏi: “Lệ Sa, tình hình của Hàn Băng thành như thế nào rồi? Có lương thực không?”
Lệ Sa lắc đầu: “Không có, liên lạc với Ngân Tệ không được, con đường mua lương thực từ thế giới loài người không thông.”
Khắc Lai Cách vỗ bàn một cái: “Ta biết Địa Tinh kia không đáng tin mà.” Vừa nói xong cũng nhớ tới mình cũng là Địa Tinh, vội vàng bổ sung thêm: “Thương nhân Địa Tinh không đáng tin, công trình sư Địa Tinh mới đáng tin.”
“Chuyện này phiền phức rồi.” Phỉ Lâm thở dài: “Hơn nữa còn không tìm thấy An Cách đại nhân, người của chúng ta sắp chết đói rồi.”
“An Cách đại nhân làm sao?” Lệ Sa trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở Hàn Băng thành, cho nên không biết tình hình của An Cách.
Vừa nói vừa lấy ra Thánh quang, rất tự nhiên vỗ vỗ lên trên người Phỉ Lâm, tịnh hóa những nơi không được rửa sạch sẽ đến không còn một chút.
“Không tìm thấy đại nhân, cũng không biết có phải rời đi rồi hay không.” Phỉ Lâm ngoan ngoãn nâng hai tay lên nói.
Câu nói ‘rời đi’ của Phỉ Lâm chỉ có Lệ Sa mới hiểu được, Thủ Vọng giả rời đi, chắc chắc không phải rời khỏi Vu Yêu thành hoặc là Hàn Băng thành, mà là rời khỏi vị diện này.
“Không, đại nhân không hề rời đi, ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, các ngươi đợi một lát.” Lệ Sa nói xong liền quỳ lên trên mặt đất, hai tay đan vào nhau, thành kính cầu nguyện, trên người nàng ta dâng lên Thánh quang yếu ớt.
Cũng không lâu lắm, Lệ Sa đứng lên nói: “Các ngươi đi theo ta.” Dẫn đầu bay ra ngoài.
Bay lên từ phía trên khu trồng trọt của hố, sau đi chạm đất, mọi người rất nhanh đã phát hiện một vài vết tích như có như không, có nhiều chỗ bùn đất đang ở trạng thái cằn cỗi, chân đạp lên lập tức vỡ vụn, lõm xuống một dấu chân.
Chuyện này rất bất thường, đất đai chịu An Tức phong thổi qua trong thời gian dài, tơi xốp mềm, căn bản không lõm xuống tạo ra dấu chân được, hơn nữa hiện tượng cằn cỗi này cho thấy, trong khoảng thời gian gần có lượng lớn nước tưới lên phía trên.
Lị Na vỗ cánh bay lên, sau khi đảo mắt một vòng chỉ vào một phương hướng nào đó: “Các ngươi nhìn xem, trên mặt đất hướng kia có vết tích.”
Tiến lên một đường theo vết tích trên mặt đất, rất nhanh, đoàn người đã thấy thung lũng rộng lớn ở phần cuối của đại địa, vết tích vẫn luôn kéo dài vào trong thung lũng.
...
An Cách bước vào giai đoạn mà hắn thích nhất, không cần quan tâm đến bất kì điều gì, gieo hạt, tưới nước, thu hoạch, đi ngủ... à, không ngủ được. Hơn một ngàn năm trước kia, hắn đều sống như thế này, chỉ là không còn cần ngủ nữa.
Ngủ say, là một trong hai biện pháp giúp linh hồn của sinh vật bất tử lớn mạnh, có một biện pháp khác là cướp bóc, hồn diễm có lẽ là phương pháp thứ ba hơn hẳn sinh vật bất tử.
Có sự bổ sung liên tục không ngừng của hồn diễm, An Cách cũng không cần tiếp tục ngủ say nữa, khi An Tức phong thổi lên, mọi người trốn vào trong hố, An Cách sẽ thay Thiểm Điện chữa trị sừng cho nó.
Cho dù là Thiểm Điện hay là Nại Cách Lý Tư, đều đã đánh giá quá thấp độ khó của việc phục hồi sừng kỳ lân, sừng chính là nguồn gốc phát ra sức mạnh của kỳ lân Thiểm Điện, cho nên về bản chất là một dụng cụ ma pháp có thể tiếp nhận sức mạnh thiểm điện khổng lồ, cường độ của nó rất cao.