TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 125: 12 Cấu Trang Thủ Thần (1)

Lị Na và Khắc Lai Cách liên tục gật đầu không ngừng, vẻ mặt sốt sắng, Thiểm Điện cũng đưa đầu lại gần, cẩn thận lắng nghe.

Duy chỉ có An Cách là không có hứng thú, hoặc nói là hắn không có hứng thú với chuyện xưa, muốn đào cái thứ này ra hơn, mang theo tiểu cương thi và Thiên Sứ khô lâu tiếp tục đào bới.

Nại Cách Lý Tư nhìn về phía Phỉ Lâm, muốn hắn ta đến giải đáp, ngay cả Nại Cách Lý Tư cũng hiểu biết nông cạn về thủ thần tọa, chỉ sợ nói không rõ ràng. Nhưng Phỉ Lâm không trả lời, mà lại đưa ánh mắt nhìn về phía Lệ Sa.

Lệ Sa trầm ngâm một hồi mới nói: “Mười hai thủ thần tọa, là thần thủ hộ của trạm trung chuyển thế giới, bọn chúng là thể cấu trang linh hồn cường đại, thân thể sắt thép, linh hồn bất tử, sức mạnh cường đại, kháng tính vô địch, trạm trung chuyển thế giới có bọn chúng trấn thủ, không có bất kỳ kẻ địch nào dám cả gan xâm lấn nơi này.”

“Bọn chúng có thể một mình đấu với những sự tồn tại cường đại như Cự Long và Titan, chính là thần khí trấn quốc bảo vệ một phương, là một trong số binh khí chiến tranh đáng sợ nhất của Bất Tử đế quốc, năm đó khi ta còn là Quang Minh Thánh nữ, đã từng quan sát bọn chúng ở khoảng cách gần, cũng đã từng nghiên cứu sâu hơn về bọn chúng, nhưng lại không thể nghĩ ra bất kì biện pháp nào công phá được trạm trung chuyển thế giới dưới sự thủ hộ của bọn chúng.”

“Có sự tồn tại của bọn chúng, ác ma tàn bạo nhất trong vực sâu, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để lại phí di chuyển, lẫn tránh ở xa, thương nhân Địa Tinh xảo quyệt nhất, cũng chỉ dám ngoan ngoãn tuân thủ pháp luật, nộp thuế theo điều khoản, thiếu gia quý tộc không coi ai ra gì nhất, ách, sẽ bị giẫm bẹp, năm đó có một tên thiếu gia quý tộc đùa giỡn ta ở nơi này, bị thủ thần Phái Đặc Tây - Đa La Phu giẫm bẹp.”

“Còn thần tọa, chính là chỗ ngồi của các thủ thần, các thủ thần không thể nào rời khỏi thần tọa quá xa, trong mười mấy phút nhất định phải quay lại thần tọa, đây là khuyết điểm lớn nhất của bọn chúng, nếu không mười hai thủ thần sẽ trở thành nỗi kinh hoàng của cả thế giới. Bọn chúng quá cường đại, mỗi một tên đều nặng hai mươi mấy tấn, Kiếm Thánh như Lư Sắt ở trước mặt nó ngay cả một quyền cũng gánh không được.”

Lệ Sa còn chưa nói xong, đã có người bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, Lị Na run giọng nói: “Đáng sợ như vậy sao? Hay là, hay là bảo An Cách đại nhân đừng đào nữa, chúng ta đi thôi.”

Phỉ Lâm nói: “Không cần sợ, chỉ cần tuân thủ quy tắc, mười hai thủ thần sẽ không làm bị thương bất kỳ sinh vật nào, bọn chúng thật ra không có tình cảm, chỉ trung thực chấp hành mệnh lệnh của Quân Vương và Thủ Vọng giả đại nhân, ừm, ngoại trừ Phái Đặc Tây. Nhưng mà bọn chúng đã sớm không còn thể động được nữa, hiện tại đã qua một ngàn năm, linh hồn trong thủ thần còn tồn tại hay không cũng không biết.”

Về lý thuyết, linh hồn vĩnh viễn bất diệt, nhưng trước khi lớp đất chôn vùi bọn nó, đã bị An Tức phong thổi qua mấy chục năm.

Mà khi nói đến Thủ Vọng giả, Phỉ Lâm theo bản năng nhìn về phía An Cách một chút, cái nhìn này trực tiếp dọa cho hắn ta kêu to một tiếng, một cơn lốc xoáy bão táp vậy mà lại từ từ thành hình ở trước mặt An Cách.

An Cách không ngừng dùng Phong Long Quyển hất bùn cát do tiểu cương thi đào ra, nhưng tốc độ mà hắn thi triển phóng ra quá nhanh, một giây hai ba lần, không ngừng nghỉ chút nào hợp thành một chuỗi, cho nên nguyên tố gió rất dày đặc, tạo thành một vòng xoáy nguyên tố gió, vậy mà lại sinh ra một trận lốc xoáy bão táp.

Lốc xoáy bão táp thế nhưng là ma pháp Phong hệ cấp sáu, An Cách cứ thế mà dựa vào Phong Long Quyển cấp một, khuấy lên một trận lốc xoáy bão táo cấp sáu.

Lốc xoáy bão táp hút đi toàn bộ đất cát ở gần thần tọa, lộ ra một pho tượng sắt thép ở trên thần tọa.

Đó là một bộ cấu trang sắt thép tráng kiện, thân thể như thùng tròn mang một cái đầu hình tròn, hai cánh tay nhỏ dài, có kết cấu co giãn theo hình tròn, giống như cánh tay có thể duỗi dài ra.

Thân thể cao khoảng bốn mét, mặt ngoài nhô lên ma văn phức tạp, vừa nhìn qua giống như không có eo, thân thể thùng tròn trực tiếp ở trên thần tọa.

Cái gọi là thần tọa, quả thực rất giống như ghế lưng cao phóng đại, đồng thời nó cũng là kết cấu chính của kiến trúc, một đường núi hiểm trở thật dài kéo dài từ mặt ghế dựa đến hướng trung tâm của thung lũng, mà cấu trang thủ thần thì lại đứng bên trên ‘mặt ghế dựa’.