An Cách và Lư Sắt tới rất nhanh, đi tới trước một cái hang, trước cửa hang có người đang canh gác, sau đó một đống người vây quanh hai tên công nhân.
Báo cáo nói bọn hắn đã chết rồi, nhưng trên thực tế vẫn còn chưa ngỏm củ tỏi, hai người đều bị đâm một đao trên cổ, lượng lớn máu trào ra ngoài, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, có vẻ như sắp chết.
Lệ Sa ở bên cạnh bó tay luống cuống, thuật Tịnh Nhan của nàng ta mặc dù có một phần hiệu quả trị liệu, nhưng chủ yếu vẫn không phải dùng là dùng để trị liệu, mà là dùng để thẩm mỹ, hơn nữa mới cấp một, đối mặt với thương tích như thế này căn bản không có hiệu quả.
Đây có lẽ cũng QDvKPHDṊ nguyên nhân người báo cáo nói bọn hắn đã chết, thương tích như vậy, đặt ở trên thế giới này chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
An Cách đi tới xem xét, Lệ Sa lo lắng nói: “Làm bị thương rất nhiều mạch máu, mạch máu chịu áp lực quá lớn, chưa kịp khép lại vết thương đã mở ra, ít nhất phải là thuật trị liệu có hiệu quả cấp bốn mới có thể lập tức khép vết thương lại.”
“Không để cho nó mở ra.” An Cách nghiêng đầu.
“Hả?’ Lệ Sa có chút sững sờ, lời này của đại nhân là có ý gì? Chính là vì không thể khép lại ngay lập tức, cho nên mới bị mở ra. Không để cho nó mở ra, chẳng phải là khép lại sao?
An Cách ngồi xổm xuống, ý niệm tập trung vào vết thương ở trên cổ, chỉ thấy vết thương khẽ chuyển động, buộc chặt hai bên vào giữa, giống như có một bàn tay vô hình đang kéo vết thương lại với nhau, máu từ từ ngừng lại.
Trên tay lấy ra Thánh quang đặt lên trên miệng vết thương, thuật Tịnh Nhan bản cường hóa còn mạnh hơn gấp mấy lần so với Lệ Sa nhanh chóng khép vết thương lại, đợi đến khi vết thương đã hoàn toàn khép lại, An Cách mới thả ý niệm ra, áp lực của miệng vết thương không có cách nào có thể chọc thủng vết thương nữa.
Dưới sự hỗ trợ của ý niệm, giống như có một cái kẹp cầm máu vô hình, cầm máu trước rồi trị liệu sau, cứ dựa theo cách đó mà làm, hai tên thương binh đều tạm thời được cứu, chỉ có điều mất quá nhiều máu, có thể sống sót hay không vẫn là một ẩn số.
“Như vậy là được rồi?” Hơi kinh ngạc với sự hời hợt của An Cách, Lệ Sa tiến lên bên cạnh Phỉ Lâm lặng lẽ hỏi: “Ý niệm của chàng có thể buộc chặt vết thương lại được không?”
Phỉ Lâm lắc đầu: “Không làm được, linh hồn của đại nhân quá mạnh.”
Sau khi chữa khỏi cho thương binh, An Cách lấy ra đại liêm đao, dẫn theo mọi người tiến vào trong hang.
Trong hang là một hành lang đen kịt, khắp nơi đều là điêu khắc tinh xảo, thường cứ cách một đoạn, đều có pho tượng treo trên vách tường.
Nại Cách Lý Tư vừa thấy đã cảnh cáo nói: “Cẩn thận những pho tượng kia, là thạch tượng quỷ.”
“Ngao!” Tiểu cương thi rống to một tiếng, bay nhào một cái đụng lên phía trên pho tượng, dứt khoát đụng pho tượng vỡ nát rớt xuống.
Nại Cách Lý Tư tức giận hét lên: “Bảo ngươi cẩn thận, chứ không phải bảo ngươi đụng nó a a a a a!!!”
Nhưng mà pho tượng nát bấy cũng cho thấy trạng thái của bọn chúng, bị vùi lấp hơn ngàn năm, những thạch tượng quỷ này đã mất sự sống.
“Ngao!” Tiểu cương thi mặc kệ Nại Cách Lý Tư, kêu một tiếng, lại đụng tới một pho tượng khác.
Trong khoảng thời gian này trồng rau ở bên ngoài hoang dã, được lợi lớn nhất thật ra chính là tiểu cương thi, mỗi lúc trời tối nó đều học theo An Cách, đưa bàn tay vào trong An Tức phong.
Ban đầu nó chỉ dám vươn một ngón tay ra, chạm thử rồi rụt lại, lại chạm thử rồi lại thụt lại, rất nhanh nó đã dám giơ ngón tay liên tục ra ngoài.
Khí tức âm lãnh trong An Tức phong đã rèn luyện linh hồn của nó, cường hóa da thịt của nó, mặc dù nhìn qua vẫn là cương thi da mềm, nhưng mà trình độ rắn chắc của cơ thể đã sớm đạt đến trình độ của cương thi da đồng, hơn nữa còn là cương thi da đồng độ cứng cực lớn không có chất xương tơi xốp.
Nếu như không phải có An Cách lấy thân làm mẫu, Thi Vu cấp bậc giống như nó sẽ tuyệt đối không dám để lộ thân thể ở trong An Tức phong, bởi vì bọn chúng không biết lợi ích của việc làm này, chỉ biết luồng khí tức âm lãnh kia sẽ khiến cho linh hồn rất khó chịu.
Nhưng nếu không chịu đựng quá trình tôi luyện, thì làm sao có thể có được thân thể cường tráng? Nếm trải trong khổ đau, mới thành thi trong thi.
Lại đụng tới một cái, pho tượng trên bức tường đối diện cũng hóa thành mảnh vỡ.
Cứ làm như vậy cho đến khi chuẩn bị đụng vào pho tượng thứ ba, pho tượng kia đã sớm hóa thành một màn sương mù, biến mất không thấy gì nữa, tiểu cương thi đụng thẳng lên trên vách tường.
“Mọi người cẩn thận.” Nại Cách Lý Tư vừa cảnh báo, hai tay Thiên Sứ khô lâu ở bên cạnh đột nhiên sáng lên Thánh quang, giống như hai cái bao tay ánh sáng bao phủ trên tay nó, sau đó đánh ra một quyền.