TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 143: Di Sản Bất Tử (4)

Tiểu cương thi đang nắm lấy cánh của Thiên Sứ khô lâu, dùng chân giẫm lên lưng của nó, cứ thế mà xé xuống, lông vũ rơi mất.

"Các ngươi đang làm gì! !" Nại Cách Lý Tư tức giận hét lên.

Tiểu cương thi và Thiên Sứ khô lâu đều quay đầu lại nhìn, sau đó không nhìn nó nữa, tiếp tục xé cánh thứ hai.

Sau khi xé xong, nhặt đôi cánh ‘bươm bướm’ mà Nại Cách Lý Tư đã khiêng về, dùng sức móc lên trên xương bả vai.

Khà khà khà, vậy mà lại móc lên được, kia mà là cánh bươm bướm cái quái gì chứ, đó là cánh thiên sứ, e rằng bích họa vẽ quá khoa trương, dẫn đến việc truyền miệng biến thành bươm bướm.

Nói như vậy, chiến đấu với Điệu Vong chi chủ Lạc Khắc, lại là một vị Lục Dực Đại thiên sứ? Đây là cánh của Lục Dực Đại thiên sứ?

Nhìn qua quả thực lớn hơn với cái cánh ban đầu của Thiên Sứ khô lâu, hơn nữa xương cốt cũng lớn hơn, có cảm giác như cánh gà biến thành đà điểu.

Bay nhảy hai lần, cảm thấy đã thuận tiện, Thiên Sứ khô lâu soạt soạt soạt chạy đến trước mặt An Cách, quay lưng lại, mở cánh xương cốt ra thật lớn cho An Cách nhìn.

Nại Cách Lý Tư có thể hình dung ra được Thiên Sứ khô lâu muốn nói cái gì: nhìn đi, không có lông vũ...

Ghen tỵ chết mất: “Lúc nào nhặt cho ta chút trang bị đi, ta cũng muốn thăng cấp.”

Tiểu cương thi cũng ở bên cạnh phụ họa: “Ngao! Ngao ngao!”

Ai mà ngờ được khởi động trận truyền tống, cũng có thể nhặt được trang bị? Di sản bất tử thật sự là quá phong phú.

...

Khe nứt lớn của ác ma ở cuối Ác Ma cốc, một hang động bị phá hỏng dưới vách đá, một trận ánh sáng truyền tống chớp động, hai vật có hình dạng lớn bằng quả đấm màu đen xuất hiện giữa bạch quang.

Sương mù màu đen từ trong đám đen tràn ra, rất nhanh đã giãn ra thành hai cái bóng hình người, nếu như Ngân Tệ nhìn thấy bọn hắn, sẽ nhận ra ngay chính là hai tên hắc võ sĩ đã giết chết hắn ta.

Một tên hắc võ sĩ trong đó xuyên ra ngoài từ trong cửa hang bị đóng chặt, không bau lâu đã quay trở lại: “Không sai, chính là chỗ này, trạm trung chuyển thế giới. Tên ngu xuẩn Lực Áo Nạp Đức kia lấy được tọa độ của nơi này bằng cách nào?”

“Hình như là có người mua lương thực từ chỗ bọn hắn, còn cung cấp một vào đặc sản đặc biệt có giá trị, hẳn tham lam muốn chiếm làm của riêng...” Một vị hắc võ sĩ khác trả lời.

“Phương thức tiết lộ như thế này đúng thật là... thấp kém, dứt khoát giết sạch sinh mệnh ở thế giới này là được rồi.”

“Không cần đến chúng ta động thủ, trốn trước đã.” Hắc võ sĩ nói xong, tay trái cắm vào ngực, móc ra một quyển trục, sau khi kéo quyển trục ra, quyển trục tự đốt cháy, hóa thành tro tàn.

Hai tên hắc võ sĩ trốn ở xa xa, nhập vào thật sâu trong tảng đá ở vách đá.

Cũng không lâu lắm, ánh sáng truyền tống lại sáng lên một lần nữa, trong ánh sáng xuất hiện một thân ảnh thánh khiết.

Ác Ma cốc là một thung lũng dài đến mươi hai cây số, hoang nguyên bằng phẳng hạ xuống ở nơi này, hình thành một giáp cốc hẹp dài, hai bên có rất nhiều kiến trục xây dựng dựa lưng vào núi, thậm chí còn đào thẳng ra hang động, sau đó ở trước hang động trang bị thêm hàng rào, cung cấp nơi ở cho nô lệ.

Chẳng qua bây giờ đã dỡ bỏ tất cả hàng rào, toàn bộ nô lệ được phóng thích, bởi vì ba vị thủ lĩnh của Ác Ma cốc đã chết hết, trong loài người của Hàn Băng thành xuất hiện một vị Kiếm Thánh ngàn năm khó gặp.

Điều kiện của Ác Ma cốc thực ra là được trời ưu ái nhất, bởi vì ở cuối cùng thung lũng, chính là khe nứt lớn của vực sâu, một khe nứt suýt chút nữa thì chia toàn bộ vị diện ra thành hai nửa, nứt một mạch đến khi dung nham nóng hổi phun ra ngoài, hình thành một dòng sông dung nham chảy quanh năm.

Có khe nứt này ngăn cản An Tức phong, bốn mùa trong Ác Ma cốc đều như mùa xuân, không phân chia mùa, cho nên ở chỗ này, cây trồng có thể trồng hai mùa.

Hai bên dọc theo khe nứt là ruộng bậc thang được khai hoang, cung cấp diện tích canh tác đầy đủ cho nơi này, khuyết điểm duy nhất chính là địa thế quá cao và dốc, thỉnh thoảng có người trượt chân lăn xuống dòng sông dung nham, bị thiêu thành tro bụi.

Vốn là chuyện chỉ cần làm thêm hàng rào hoặc dây thừng là có thể giải quyết, nhưng mà cũng không có, hàng rào cần gỗ, dây thừng cần sợi đay, ở cái thế này cũng đều là tài nguyên khan hiếm, nhưng nô lệ thì không phải, để nô lệ đi trồng là được.