Lại một giờ trôi qua, hai tên hắc kỵ sĩ đều nhịn không được lại ló ra nhìn một cái, ánh sáng thánh khiết vẫn sáng rực như trước đó, giống như ngọn đuốc trong sương mù.
Hắc kỵ sĩ kính nể từ tận đáy lòng: “Hai giờ, thực lực thật sự rất mạnh, không hổ là thiên sứ chiến đấu.”
Giờ thứ ba, ánh sáng thánh khiết vẫn còn, hắc kỵ sĩ đã không còn tin vào thực lực kia nữa: “Có vẻ là thiên sứ có năng lực đặc biệt gì đó có thể chống chọi lại được An Tức phong.”
Giờ thứ tư: “Thật sự đỡ lâu như vậy được? Không phải có thể đỡ được suốt cả đêm đấy chứ? Nếu có loại năng lực này, An Tức phong đối với thiên sứ chẳng phải là không có ý nghĩa sao?”
Giờ thứ năm, không còn nhìn thấy ánh sáng thánh khiết nữa.
Trong lòng hai tên hắc kỵ sĩ không biết là cảm thấy vui mừng hay là mất mát nữa, thở dài nói: “Cuối cùng cũng không đỡ được, e rằng đã đào hố trốn rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, không đỡ được, vẫn là không đỡ được, không ai có thể đỡ được.” Giọng điệu có chút buồn bực vô cớ.
Trong lòng hắc kỵ sĩ thấp thỏm vượt qua mấy giờ, gió dừng lại, bọn hắn không kịp chờ đợi chạy về phương hướng của thiên sứ, muốn xác nhận một chút tình hình thật sự.
Xa xa, bọn hắn nhìn thấy một bộ hài cốt quỳ một chân trên đất, xương cốt thon dài lóng lánh, không giống như khô lâu của người bình thường, phía sau, hai cái xương cánh rũ cụp xuống.
Hai tay nâng ở trước người hiện lên tư thế cầm kiếm, khi còn sống chắc là cắm kiếm vào trong đất để chống đỡ, quỳ một chân trên đất, cánh bao lấy mình.
Đáng tiếc, sau khi chết, da thịt trên người tất cả đều tan rã dưới sự ăn mòn của An Tức phong, chỉ còn lại khô lâu là còn hoàn chỉnh. Thi thể bình thường cũng sẽ không bị tan rã, ngược lại sẽ mềm hóa.
Hai tên hắc kỵ sĩ trợn mắt há mồm: “Nó không đào hố trốn đi, nó chống đỡ đến chết, nó là Chống Đỡ Tinh sao?”
Không hề dự đoán được lại có tình huống như thế này, hai tên hắc kỵ sĩ cũng sững sờ, nhanh chóng móc trang bị ra liên lạc với kẻ cầm đầu: “Lão bản, không không, Đại chủ giáo, làm sao bây giờ?”
Một sự trầm mặc khó tả, giọng nói của hồng y Đại chủ giáo An Đông Ni truyền tới, ồm ồm lộ ra vẻ phiền muộn: “Lệnh huy động tối cao đã tuyên bố, ta không rút những người khác ra được, tổn thất của Lực Áo Nạp Đức bên kia đã rất phiền phức rồi, lại tổn thất thêm một thánh linh, ta rất khó giải thích, được rồi, đưa thánh hài về đi.”
Nói xong, đối diện yên lặng một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được gào lên: “Ta phái nó xuất thủ vì để nhanh chóng giải quyết vấn đề, chứ không phải để nó đi chọi cứng với An Tức phong, nó có bị ngu không? Nó còn ngu hơn cả khô lâu!”
Hiếm lắm mới có chuyện có thể làm cho hồng y Đại chủ giáo mất bình tĩnh, hai tên hắc kỵ sĩ vội vàng đóng pháp trận liên lạc vị diện lại, từ chối tiếp nhận sự gào thét này.
Đợi đến khi bọn hắn định đi lên thu thập xương cốt thiên sứ, tiếng vó ngựa vang lên lẹt xẹt lẹt xẹt.
Ngẩng đầu nhìn lại, một con ngựa đang nhanh chóng chạy như bay về phía bọn hắn, ngồi trên lưng ngựa có một con thiên sứ, một bộ Thi Vu, một bộ khô lâu, còn có một con Hoàng Đồng Long còn bé, tất cả bọn chúng đều nghiêng đầu đúng nhịp, tò mò nhìn hắc kỵ sĩ bọn hắn.
Trong lòng hắc kỵ sĩ xuất hiện một ý niệm trong đầu: đây không phải là quá tải rồi sao?
Làm xong chuyện truyền tống trận, An Cách lại phải bắt đầu đi gieo trồng rồi, xuất phát không bao lâu, đã thấy nơi xa có một bộ hài cốt đang quỳ, tư thế rất đẹp, nhìn tỉ mỉ một chút thì thấy sau lưng có cánh xương, ở bên cạnh khung xương còn có hai luồng bóng tối không dễ thấy cho lắm.
Cùng lúc lướt qua người nhau, hoạt động tâm lý của hai bên đều rất kịch liệt.
"Đây là thứ gì? Hài cốt Thiên Sứ sao?"
"Hai luồng này là cái gì? U hồn sao? Không đúng, Hắc Võ Sĩ? Vậy mà lại là Hắc Võ Sĩ? Thế giới này vẫn còn Hắc Võ Sĩ sao?"
"Bọn họ ở đây làm cái gì? Đào hài cốt Thiên Sứ à? Nơi này có mộ phần của Thiên Sứ sao? Không đúng, bộ dáng không giống đã đào qua, cỗ hài cốt này tự đi ra ngoài, Thiên Sứ khô lâu sao?"
"Hay là chào hỏi xong hỏi thăm một chút nhỉ? Hỏi cái gì được đây? Ăn cơm chưa?"
"Ai yô, trên đường đụng phải người lạ thì phải chào hỏi như thế nào? Ta là thần Tri Thức, nhưng không có kinh nghiệm ở phương diện này."
—— —— ——
"Cái này quá tải rồi đi..."
"Vác theo bốn đồ vật, là ngựa gì đây?"
"Phía trước kia là Thiên Sứ à?"
"Á, đây không phải là mấy tên trong trí nhớ của Địa Tinh sao? Chúng ta tới nơi này có phải là muốn giết bọn họ hay không?"
"Đây cũng quá trùng hợp rồi đi, làm sao bây giờ? Có cần chào hỏi hay không? Với người xa lạ thì nên chào hỏi như thế nào đây?"
Trên đây, là hành động tâm lý của Nại Cách Lý Tư cùng hai tên Hắc Võ Sĩ, hoạt động tâm lý của những người khác thì đơn giản hơn nhiều.
An Cách: Thứ gì đây? Trông đen đen.
Tiểu cương thi: Đồ vật gì đây? Đánh không lại.
Thiểm Điện: Cái gì đây? Không chạy nhanh bằng ta.
Thiên Sứ khô lâu: Của ta.
Trực tiếp nhảy xuống ngựa, phóng về hướng hài cốt ở trên đất.