TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 155: Coi Như Rau Cải Sao? (1)

"Giải thi đấu cúp gió xuân Đức Lỗ Y gieo trồng giống thóc mới mỗi mẫu sản lượng phá ngàn cân." Hắc Võ Sĩ hưng phấn kích động nói. Đương nhiên, sự hưng phấn kích động của hắn ta là giả vờ thôi, chủ yếu là vì điều tiết bầu không khí.

Ai có thể ngờ An Cách nghiêng đầu một cái, Nại Cách Lý Tư cũng quay đầu nhìn thoáng qua An Cách, một chút dáng vẻ hưng phấn cũng không có.

"Sao thế? Đây không tính là tình báo về phương diện trồng rau sao? Một mẫu sản lượng ngàn cân đấy."

Nại Cách Lý Tư tìm An Cách lấy một nắm hạt thóc dài: "Giống thóc của bọn ta, trồng tại cái chỗ chết tiệt này, một mẫu sản lượng 800 cân."

"800? Tại cái chỗ chết tiệt này? Nói đùa cái gì thế? Cái chỗ rách nát này có thể trồng lương thực?" Hắc Võ Sĩ suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Một bàn tay nhỏ ngắn của Nại Cách Lý Tư vỗ ở trên đầu Hắc Võ Sĩ: "Ngươi nói ai phá nơi này cơ? Ngươi nói chỗ của ai rách nát cơ?"

Từ khi suy đoán An Tức phong có thể là vị trí phòng ngự do Quân Vương bày ra, Nại Cách Lý Tư liền không cảm thấy vị trí này rách nát.

Hắc Võ Sĩ ôm đầu chịu mấy lần đánh, nhỏ giọng thầm thì một câu.

"Cái gì?" Nại Cách Lý Tư không nghe rõ.

"Không không không, vậy thì đổi một cái, Thế Giới thụ của tộc Tinh Linh bệnh rồi, đang tìm người có thể trị liệu cho nó trên khắp thế giới, nếu như thành công chữa khỏi, tộc Tinh Linh sẽ bỏ ra một hạt giống Thế Giới thụ." Hắc Võ Sĩ vắt hết óc suy nghĩ, lại nghĩ tới một cái.

Tiểu cương thi cùng Thiên Sứ khô lâu không có hứng thú đối với vật bọn họ đang nói, quay người chạy ra ngoài.

Nại Cách Lý Tư ngược lại là thật sự cảm thấy hứng thú, hứng thú mà chê: "Chậc chậc chậc, những Tinh Linh này hoàn toàn keo kiệt ngạo mạn cùng tự cho là đúng như trước đây nhỉ, hạt giống của Thế Giới thụ? Ai muốn thứ vớ vẩn này? Một quả ra mấy ngàn hạt, mấy trăm năm đều không nảy được mầm, lên mầm cũng rất khó nuôi sống được, nếu thật sự có lòng thì tại sao không ban thưởng mấy cái nguyệt tuyền? Sẽ không thực sự có người bị tên tuổi của Thế Giới thụ thu hút đi lấy cái phần thưởng này đi?"

"Hả? Hả? Mấy trăm năm đều không nảy được mầm sao? Lão bản của bọn ta...Lão, lão bản cũ còn phái người đi thử nữa đó." Hắc Võ Sĩ nói xong mới ý thức tới, bản thân kính dâng linh hồn rồi, lão bản hiện tại là An Cách.

"He he, chịu thiệt thòi bị mắc lừa rồi đi? Đã chữa khỏi chưa? Những tên Tinh Linh kia thật sự cho các ngươi đụng vào bảo bối Thế Giới thụ của bọn chúng? Nghiệm chứng thế nào xem các ngươi có năng lực trị liệu hay không? Đừng có chữa chết cây, vậy thì vấn đề sẽ nghiêm trọng lắm." Ngữ khí của Nại Cách Lý Tư nghe thế nào cũng có loại hương vị cười trên nỗi đau của người khác.

"Cái này dễ xử lý, những Tinh Linh kia hiện tại cũng gấp tới điên, tìm người khắp thế giới, chỉ cần có người liên hệ bọn họ, bèn lập tức dâng lên một cái nhánh cây bị bệnh, không cần tự mình đi, chỉ cần liên thông truyền tống trận của bọn họ là được, một cái truyền tống trận hạn lĩnh một nhánh cây." Hắc Võ Sĩ vừa nói, vừa chật vật tụ ra một chút hình thể, sửa sang lại truyền tống trận.

Nhìn tư thế kia, chẳng lẽ là hiện tại biểu thị cách lấy hàng mẫu với Tinh Linh như thế nào?

Nhìn bộ dáng chật vật của hắn ta, An Cách có lòng tốt chuyển vận "một chút" năng lượng linh hồn cho hắn ta.

"Ô ô ô ô! Năng lượng linh hồn mạnh quá, ta tràn đầy sức mạnh rồi!" Linh hồn của Hắc Võ Sĩ thoáng cái toát ra khói đen, cấp tốc tụ hóa ra hình thể lúc đầu.

Hiện tại, mỗi ngày An Cách làm ruộng đều phải tiêu hao 2000 đạo hồn diễm, "một chút" đối với hắn mà nói, lại là lượng có thể nổ tung của Hắc Võ Sĩ.

Hắc Võ Sĩ khó có thể tin nhìn xem hai tay của mình, nhìn xem An Cách, lại nhìn xem Nại Cách Lý Tư, giọng mang run rẩy nói: "Ta...Ta đột phá rồi."

"Cái gì? Cái gì phá rồi?" Nại Cách Lý Tư bị câu nói này làm cho sững sờ.

"Đúng, ta đột phá Bá Tước rồi, ta bị kẹp hơn ba trăm năm tại bình cảnh này, vừa rồi được năng lượng linh hồn trợ giúp, ta...Ta đột phá rồi." Hắc Võ Sĩ sững sờ nói, ngữ khí của hắn ta tràn ngập sự không thể tưởng tượng nổi.

"À, là cái này đột phá à, không có gì kỳ quái, ngươi đã mắc kẹt ở bình cảnh 300 năm, lại bị thương nặng như vậy, được năng lượng linh hồn trợ giúp, đột phá rất bình thường, xem như vận khí của ngươi tốt đi." Nại Cách Lý Tư không cho là đúng nói.

Hắc Võ Sĩ lắc đầu: "Thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi, Đế - Công - Hậu - Bá - Tử - Nam, ta kẹt 300 năm tại cấp độ Tử Tước này, trong lúc đó nhiều lần bị thương sắp chết, cũng không thấy đột phá, lão bản, ngài chính là thần May Mắn của ta."

Một câu cuối cùng là nói với An Cách, ngữ khí tràn đầy sự may mắn.