Sợi Thế Giới thụ vặn kết thành dây cung đột nhiên co rút kéo căng, minh nỏ tiễn bắn ra, phát ra tiếng kêu dài bén nhọn, truyền ra xa.
Trong bóng râm, một vị Tinh Linh nghe được tiếng kêu, vẻ mặt chấn động, linh hoạt trèo lên ngọn cây, ánh mắt sắc bén thấy được nỏ tiễn xuyên qua bầu trời, lập tức rút ra minh tiễn từ trong bao tên phía sau, bắn lên bầu trời.
Theo thanh âm khuếch tán ra, cách vài chục vài trăm mét, liền có một cây minh tiễn bắn lên từ trên ngọn cây, cứ như tiếp sức truyền thanh âm ra, cho dù nỏ tiễn mất đi động năng rơi xuống, những Tinh Linh kia lại không ngừng bắn ra minh tiễn, chúng nó cứ như bọt sóng không ngừng khuếch tán, một mực khuếch tán đến toàn bộ Tinh Linh đế quốc.
Sâu trong rừng rậm hắc ám, trong chỗ tối chỗ rễ cây không có gì, một bàn tay đột nhiên vén mũ của mình lên, lộ ra một khuôn mặt mang hoa văn ma văn tinh mỹ, bóng ma vặn vẹo một chút, thân ảnh Tinh Linh hiện ra ở trong bóng tối.
“Tinh Linh gào thét sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Ma văn Tinh Linh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bóng ma bốn phía không ngừng vươn tay ra, vén mũ lên, lộ ra thân hình, chỗ bóng tối trống không, vậy mà lại tụ tập mấy chục ma văn Tinh Linh, các nàng đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu hướng lên trời.
Mờ mịt một hồi, ma văn Tinh Linh mới đột nhiên nhớ tới đây có nghĩa là gì, đặt ngón tay trong miệng thổi, tiếng còi vang lên.
Từng con báo đen nhảy xuống từ trên cây, mang theo ma văn Tinh Linh biến mất ở phương hướng tiếng kêu vang lên.
Trại Tinh Linh bên cạnh dòng suối sâu trong rừng rậm, một nhà Tinh Linh ăn bữa tối, nghe thấy tiếng kêu thì vẻ mặt đều mờ mịt.
Chỉ chốc lát sau, thủ vệ trại bắn ra tiếng kêu tiếp sức hướng về bầu trời, sau đó Tinh Linh lớn tuổi đi ra giảng giải hàm ý của tiếng kêu này, khiến cho một mảnh xôn xao.
Tối hôm đó, nữ Tinh Linh mặc áo giáp da, mang theo lương khô và vũ khí, tạm biệt trượng phu và hài tử rồi bắt tay vào cuộc hành trình.
Từng đội Tinh Linh đi ra từ sâu trong rừng rậm, giống như tia nước nhỏ chảy thành dòng suối, dòng suối hợp thành sông lớn, sông lớn biến thành dòng nước lũ.
Một gốc đại thụ trồi lên mặt đất, run rẩy bùn đất trên rễ cây, chậm rãi bước ra, trong rừng rậm, vô số cự thụ như vậy chậm rãi di chuyển, thụ nhân chiến tranh của Tinh Linh tộc động.
Tất cả lực lượng, hội tụ về phía rìa rừng rậm, Tinh Linh Lục Diệp thành giáp với lãnh thổ nhân loại, thời điểm Tinh Linh chiến sĩ, cung thủ, Ma Pháp sư, chiến tranh cự thụ, ưng thức cự nỏ, Phi Long hai đầu vân vân, liên tục không ngừng dũng mãnh hướng tới Lục Diệp thành, toàn bộ thế giới nhân loại đều chấn động.
Tinh Linh đế quốc cử động, bọn họ tựa như rễ cây Thế Giới thụ đan xen lại, một khắc đó, toàn bộ thế giới đều dao động.
Tất cả lãnh đạo quốc gia nhân loại, thông qua ma pháp trận cử hành một hồi hội nghị tầm xa cấp cao, Phỉ Đặc Liệt đại đế đức cao vọng trọng hiếm khi thất thố gào thét:
“Kẻ nào! Là kẻ nào? Kẻ nào đã bắt Tinh Linh nữ vương?! Vì sao toàn bộ Tinh Linh đế quốc đều động! Cho dù Cái Lạp Đức có xinh đẹp, nhưng cũng đã hơn hai trăm tuổi rồi, còn lớn tuổi hơn bà ngoại nhà ngươi! Ngươi điên rồi sao!”
Phỉ Đặc Liệt phun một trận, hầu cận tiến lại gần nhỏ giọng nói cái gì đó, Phỉ Đặc Liệt ngạc nhiên: “Cái gì!? Tinh Linh nữ vương không xảy ra chuyện gì sao? Vậy, những Tinh Linh kia phát điên rồi sao?”
Tất cả các quốc gia gần như nhận được thông điệp từ Tinh Linh đế quốc: “Giao trả lại mầm non Thế Giới thụ, các ngươi sẽ đạt được tình hữu nghị với Tinh Linh, phá hủy cây con Thế Giới thụ, chúng ta sẽ phát động Thánh Chiến, không chết không thôi.”
Hả? Thế Giới thụ? Mầm non? Thánh Chiến? Cái quái gì vậy? Tất cả quốc gia nhân loại đều ngơ ngác.
An Đông Ni, người cũng tham dự cuộc họp, âm thầm tự hỏi: “Thế Giới thụ? Hình như gầy đây ta đã nghe thấy nó, ta đã nghe ở đâu?”
“A, đúng rồi, Thần Tri Thức, hắn ta nói hắn ta đang nghiên cứu làm thế nào để trồng Thế Giới thụ, ha ha, khẩu khí thật lớn, Thần Tri Thức đi nghiên cứu làm thế nào để trồng thần Sinh Mệnh của Tinh Linh, thứ kia có thể trồng sao?”
Trở lại bí thất, hai Hắc Võ Sĩ ủ rũ bay ra, trong đó có Ba Nhĩ Khắc, An Đông Ni dùng một bộ chuyển đổi nguyên tố và hai mươi vạn viên ma tinh đi đổi thánh hài và Ba Nhĩ Khắc về.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” An Đông Ni hỏi, sau khi đổi lại hắn ta lập tức vội vàng đi họp, chưa kịp hỏi tình hình.
Ba Nhĩ Khắc lắc đầu: “Cảm thấy rất tệ, trí nhớ của ta có rất nhiều chỗ biết mất, không nhớ rất nhiều thứ, bây giờ linh hồn mơ màng.”
An Đông Ni lộ ra biểu cảm quả nhiên là như thế mà gật gật đầu: “Không hổ là Thần Tri Thức, suy nghĩ rất toàn diện, ngay cả bằng hữu cũ cũng đề phòng, thôi vậy, các ngươi lui đi, nghỉ ngơi thật tốt.”