TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 169: Thuần Hóa An Tức Phong (1)

“An Cách đại nhân lại chạy đi đâu vậy? Ta thật sự rất nhớ ngài, hận không thể ngày đêm đi theo bên cạnh ngài.” Lư Sắt vừa nói, vừa cẩn thận cắn một miếng củ cải đường khô cuối cùng, ngậm trong miệng không nỡ nuốt xuống, chậm rãi thưởng thức.

Đây đã là miếng củ cải đường khô cuối cùng, nếu An Cách không trở về, hắn ta liền hết lương thực. Vốn còn nói giữ lại đến lúc chiến đấu bổ sung khí lực, nhưng mỗi ngày ở nơi này nhàn rỗi muốn chết, nào có chiến đấu gì? Không cẩn thận sẽ ăn hết.

Ah! An Cách đại nhân đâu rồi? Nhớ củ cải đường khô của mình quá đi!

Đúng lúc này, ở rìa lưu vực nơi trạm trung chuyển thế giới, một hào quang sáng lên, cứ như một pháp trận chiếu sáng cỡ lớn, cho dù là ban ngày cũng có thể thấy rõ ràng.

“Lại bắt đầu rồi, lão tổ tông Lệ Sa... Tiểu thư Lệ Sa mỗi ngày đều làm thứ này, vừa buồn tẻ vừa nhàm chán, thật sự không nghĩ ra nàng ta kiên trì như thế nào, Lam nãi nãi cũng vậy, bị nàng ta lừa gạt... không thể gọi Lam nãi nãi, sẽ bị đánh chết.”

“Ôi chao, muốn điên rồi, một đám lão vu bà hơn ngàn tuổi, chỉnh còn muốn trẻ hơn so với muội muội của ta, khiến cho An Na cũng nóng lòng muốn chuyển sinh thành Vu Yêu, nói cái gì sớm chuyển sinh có thể vĩnh viễn duy trì thanh xuân, già rồi lại chuyển thành trẻ, bệnh thần kinh, sống cũng không sống đủ lại đi muốn chết.”

Lư Sắt vừa nhỏ giọng nói thầm, vừa cẩn thận nhìn thoáng qua bốn phía, xác định không có gì có thể thoát khỏi cảm giác của Kiếm Thánh hắn ta, lẻn đến bên cạnh nghe được hắn ta oán giận.

Vừa nhìn thật đúng là bị hắn ta nhìn thấy một cái, trong khe đá cách đó không xa, sủng vật u hồn Hắc Kiểm của Phỉ Lâm đang lộ ra cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm vào hắn ta.

“Ha ha, chào buổi sáng Hắc Kiểm.” Lư Sắt cười haha: “Ta sẽ đi tìm Lệ Sa tiểu thư.” Vèo một chút đã không thấy bóng dáng.

Nơi phát sáng bây giờ đã được xây dựng một tế đàn, mặc dù rất đơn giản, được xây dựng bằng tảng đá lớn và nham thạch tạo thành, nhưng sử dụng rất nhiều kỹ thuật.

Lam nãi nãi liền giới thiệu cho hắn ta, ví dụ như độ cao của đài đá, khiến cho tầm mắt tín đồ dưới đài ngửa lên, tạo thành ảo giác người trên đài cực kỳ cao lớn.

Cột đá và nửa phiến đá bao quanh đài đá, góc dựng đứng và vị trí đặt đã được tính toán và điều chỉnh cẩn thận, người trên đài nói chuyện, âm thanh đi qua phản xạ của cột đá và nham thạch phía sau, tạo được hiệu ứng hỗn loạn, khiến cho âm thanh có vẻ nặng nề và hoành tráng.

Phương hướng của tế đài cũng được lựa chọn tỉ mỉ, bảo đảm ánh sáng chiếu vào từ giữa khe hở các cột đá phía sau, chiếu lên người, sẽ chiếu ra một vòng quang ảnh, khiến cho hình tượng nhân vật trên đài càng thêm cao lớn và thánh khiết.

Ôi mẹ ơi, lúc ấy Lư Sắt nghe xong cũng choáng váng, một cái tế đàn còn có nhiều môn đạo như vậy? Không phải mọi người vây quanh một bữa là tốt rồi sao?

Lam nãi nãi liếc nhìn hắn ta rồi nói một cách hàm ý thâm sâu: “Lệ Sa nói tín niệm là có thể sùng đạo, nhưng để truyền bá tín niềm, thì cần kỹ năng.”

Lư Sắt còn trẻ, không hiểu được ý tứ của những lời này, cảm thấy thần trong miệng các nàng không thể tin, hắn chỉ tin An Cách đại nhân.

Vốn định chờ nghi thức tế tự hoàn tất, Lư Sắt mới đi qua hỏi An Cách đại nhân đi đâu, không nghĩ tới Lệ Sa trực tiếp hô lên ở trên sân khấu:

“Các gia nhân, ngô chủ An Cách đang triệu hoán chúng ta, hắn tại Vong Giả Chi Xuyên xa xôi, cũng chính là khu vực gần Ác Ma cốc trước kia, thuần phục An Tức phong, một vùng hoang nguyên lớn biến thành vùng đất màu mỡ, An Cách đại nhân đang triệu hoán chúng ta, đến ốc dã (đồng cỏ phì nhiêu) canh tác, người biết canh tác tập hợp lại đây, chúng ta lập tức xuất phát, những người còn lại tiếp tục đào đất.”

Lệ Sa còn chưa nói xong, dưới đài đã nổ tung.

“Cái gì? Thuần phục An Tức phong? An Tức phong được thuần hóa?”

“Làm sao có thể? Đó là An Tức phong, An Tức phong thổi hơn một ngàn năm rồi, tối hôm qua còn đang thổi, nào có bị thuần phục?”

“Sao lại không thể? Đó chính là ngô chủ An Cách, ngươi không thấy thần tích An Cách đại nhân đạp đất thành ốc dã, lương cốc rủ xuống đất sao? Thuần phục An Tức phong có gì mà không thể, hơn nữa không phải nói thuần phục ở Ác Ma cốc sao? Có lẽ An Tức phong ở đằng kia đã dừng lại.”

“Thuần phục An Tức phong, vậy chúng ta có thể trồng rất nhiều lương thực đúng không?”

“Không chỉ có thể trồng lương thực, còn có thể trồng cây ăn quả, trái cây hái ra ăn, thân cây làm đồ nội thất nông cụ quan tài.”

“Đúng đúng đúng, quan tài, nếu như có thể có một cỗ quan tài, ta sẽ không cần phải chôn thi thể của cha mẹ ta ở trong hoang dã, hàng năm đi tế bái còn phải tìm bọn họ khắp nơi, không biết du đãng đi đâu.”