TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 171: Trồng Rau “Bình Thường” (1)

Cây bình thường đều phát triển lên cao, nhưng những cây giống này được cắt tỉa, tất cả đều phát triển hơn, khỏe mạnh tươi tốt, cành lá xum xuê, che khuất khoảng trống giữa hai cây với nhau, dẫn đến nhìn từ xa giống như một bức tường vậy

Loại phương pháp trồng trọt này không giống trồng cây, càng giống bụi cây, nhưng cành lá lại đặc biệt tươi tốt, thật sự là kỳ quái.

Có rất nhiều người đang làm việc xung quanh những bụi cây kia, trong đó có một cái bóng màu vàng bay qua bay lại đặc biệt khiến người ta chú ý đến.

“Nại Cách Lý Tư đại nhân.” Lư Sắt cứ như nhìn thấy người thân, cất nghi vấn đầy mình chạy qua.

“Ồ, Lư Sắt, sao ngươi lại tới đây? Tốt lắm, lên nào, hai ba lên.” Chào hỏi Lư Sắt một tiếng, Nại Cách Lý Tư đã quay về phía những người khác hô lớn, mọi người đồng tâm hiệp lực nâng hai cây ở giữa lên, dời ra ngoài bảy tám mét, tạo thành hàng tường cây thứ hai.

Lư Sắt vội vàng đi qua giúp đỡ, vừa nâng vừa hỏi: “Nại Cách Lý Tư đại nhân, chúng ta di chuyển cái cây này làm gì? Trồng thành tường cây không phải để chắn gió sao? Dời đi chẳng phải là không chắn gió nữa sao?”

“Chúng ta đang nghiên cứu sắp xếp cách chắn gió hợp lý nhất, phá thụ này chẳng những có thể chắn gió, còn có thể trung hòa lực phá hoại của An Tức phong, gió thổi qua khe hở lập tức biến thành gió mát.” Nại Cách Lý Tư nói với giọng điệu ghét bỏ.

Thật sự có thể ngăn cản An Tức phong! Lư Sắt khiếp sợ, suy đoán trở thành sự thật, đây là loại phá thụ gì vậy? Đây chính là thần thụ!

“Làm sao không phải phá thụ chứ, thúc mầm cần một môi trường, phát triển cần một loại môi trường, trồng dày không được, trồng thưa không được, chỉ trồng nó cũng không được, không cần tưới nước, bón phân cũng vô dụng, nhất định phải có cây trồng gần đó lớn lên cường tráng mới được, phiền toái muốn chết, ta cũng muốn điên rồi, nếu không phải thấy nó có thể sống sót dưới An Tức phong, còn có thể chắn gió, ta đã sớm lấy xẻng xúc nó lên rồi.”

Thiểm Điện thò đầu ra từ phía sau một cái cây: “Ngươi xẻng đi, ngươi xẻng đi, ngươi xẻng ~ ~ ~ ~ ~ “

“Ha, là Thiểm Điện, chào ngươi, oa, sừng của ngươi mọc ra nhiều như vậy rồi sao?” Dưới sự hưng phấn, Lư Sắt nhìn thấy ai cũng muốn thân thiết, nhào tới muốn ôm Thiểm Điện một chút, Thiểm Điện lướt một cái, tránh đi.

“Trốn hay lắm!” Lư Sắt nổi lòng hiếu thắng lên, toàn thân kích động đấu khí, tốc độ đột nhiên tăng vọt.

Lần trước là bởi vì Áo Nạp Đức mạnh mẽ cưỡi lên, Lư Sắt không đặt chú ý lên người nó, lần này một chọi một, không quá một hồi, Lư Sắt đã túm cái sừng mới mọc ra nửa đoạn của nó kéo trở về.

“Ai ai ai, thả tay ra, thả tay ra, nếu không ta sẽ chích điện ngươi đó.” Bộ dạng của Thiểm Điện muốn giãy dụa nhưng lại không dám dùng sức.

Nại Cách Lý Tư cười ha ha: “Được lắm, tóm rất hay, Lư Sắt, ngươi bắt nó lại, ta đi lấy cưa cưa sừng nó đi, mẹ kiếp, ta đã biết tại sao sừng của nó lại bị gãy, bây giờ ta muốn cưa đứt nó.”

Nại Cách Lý Tư hưng phấn bay đi lấy cưa, nhưng chờ hắn ta cầm cưa trở về, Thiểm Điện đã biến mất, trên thắt lưng Lư Sắt có thêm một cái túi, bên trong chứa củ cải đường khô.

Oán hận mắng Lư Sắt một trận, Nại Cách Lý Tư dùng bàn tay ngắn ngủng xách cưa, cưa đứt một ít cành cây dư thừa.

“Nại Cách Lý Tư đại nhân, xin đừng tức giận, sau này ta lại bắt nó trở về, ngài vẫn đừng cưa cây, lỡ như cưa chết rồi thì không tốt. Đúng rồi, ngươi còn chưa nói đây là thần thụ gì, vậy mà có thể chống đỡ được An Tức phong?” Lư Sắt còn tưởng rằng mình đã khiến cho Hoàng Đồng Long tức giận, vội vàng an ủi.

“Cưa chết cái quần, ta đang sửa cành cho nó, là ngươi nói nha, sau này lại bắt nó về cho ta. Chỉnh sửa cành lá, có thể khiến cho nó lớn lên càng chỉnh tề, còn nhanh hơn, hơn nữa hạt giống không còn, An Cách nói kiếm thêm một ít cành cây, xem có thể giâm cành hay không, ha ha, nếu như có thể thành công, Tinh Linh sẽ điên mất.” Nại Cách Lý Tư cười ha ha.

“Tinh Linh? Tại sao Tinh Linh lại phát điên?” Lư Sắt khó hiểu hỏi.

“Đây là Thế Giới thụ, Thế Giới Thụ đấy, Tinh Linh dùng hạt giống đều không trồng ra được, chứ đừng nói là giâm, nhưng mà tiền kỳ thật là dài, hậu kỳ càng khó hơn, hơn nữa trồng nhiều cây như vậy, không có gốc nào có ý thức, ý thức cũng không có, không thể gọi là Thế Giới thụ.” Nại Cách Lý Tư tiếc nuối.

“Tinh Linh? Thật sao? Gần đây ta hình như có nghe thấy chuyện về Tinh Linh, nhưng tại sao Tinh Linh lại phát điên chứ? Đây có phải là Thế Giới thụ trong truyền thuyết không? Thế Giới thụ là Tinh Linh sao? Trồng ra được không tốt sao?” Lư Sắt khó hiểu hỏi.

Trong lòng Nại Cách Lý Tư khẽ động, đúng vậy, vì sao mình luôn cảm thấy Tinh Linh sẽ phát điên chứ? Trồng được Thế Giới thụ không phải là tốt sao? Tinh Linh biết cũng nên vui vẻ mới đúng chứ.