TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 178: Tình Hữu Nghị Của Tinh Linh (2)

Còn 《Giấy chứng nhận quyền kinh doanh đặc biệt của Tinh Linh quốc độ》nghĩa là Ngân Tệ có thể kinh doanh hợp pháp ở Tinh Linh quốc độ, nháy mắt đã có được thị trường với sức tiêu thụ cao, hơn nữa còn là độc chiếm.

Trước kia chưa từng có thương hội của loài người có thể kinh doanh trong Tinh Linh đế quốc, nhiều nhất là đến Lục Diệp thành làm một chút thương mại tái xuất, như vậy cũng đã kiếm được đầy bồn đầy bát.

Còn về 《Giấy chứng nhận miễn thuế của Tinh Linh quốc độ》thì lại càng tuyệt hơn, nghĩa là Ngân Tệ kinh doanh trên địa bàn của Tinh Linh không cần phải đóng thuế. Trời ạ, phần tình hữu nghị này thực sự nặng trình trịch, nặng đến nỗi làm tổn thương chính thương nhân của Tinh Linh.

Thương nhân của Tinh Linh phải tự mình nộp thuế, nếu như Ngân Tệ bán phá giá để cướp thị trường, có thể sẽ khiến cho tất cả thương gia Tinh Linh đồng loạt phá sản, sau đó mua hàng của các nàng với giá thấp, thống trị toàn bộ thương giới của Tinh Linh đế quốc.

Tất nhiên, áng chừng giấy chứng nhận miễn thuế này sẽ có một số hạn chế chưa được đưa ra để đề phòng người nắm giữ có hành vi tổn hại quá mức tới thị trường Tinh Linh.

Ngược lại những thứ như 《Quyền mua ưu đãi các đặc sản của Tinh Linh》là vô nghĩa, thương nhân từ trước đến nay không bao giờ sợ hàng hóa đắt, chỉ sợ hàng hóa không có thị trường.

Ngân Tệ đã bị tình hữu nghị sâu nặng này đè ép tới mức mất đi khả năng suy nghĩ, hắn ta chất đầy các loại đặc sản địa phương vào trong tiệm tạp hóa của chính mình, ôm lấy một đống giấy chứng nhận và giấy phép đứng vào truyền tống trận, truyền tống rời khỏi.

Tuy nhiên hắn ta vừa rời đi không lâu, một tòa truyền tống trận gần Thế Giới thụ đã gửi đến yêu cầu truyền tin, trong lúc liên lạc, một giọng nói rất tiện hỏi: “Này, Tinh Linh các ngươi có cần cây con của Thế Giới thụ không? Bao sống.”

Cây con của Thế Giới thụ đã trồng xuống, được trồng cách Thế Giới thụ bốn mươi ki lô mét về phía Nam, vừa vặn ở ngoài phạm vi tán cây của Thế Giới thụ, sẽ không bị Thế Giới thụ che khuất ánh mặt trời, nhưng cũng không mất đi sự bảo vệ của Thế Giới thụ.

Trên mảnh đất màu mỡ nơi tất cả thực vật cỏ dại bị loại bỏ một cách có chủ ý, một cây con lẻ loi đứng vững trên mặt đất.

Lúc vừa ôm nó về, Khải Lan Đại Nhĩ cực kỳ đau lòng: “Tại sao lại đặt vào cái chậu hoa nhỏ như vậy chứ, Địa Tinh kia là muốn hành hạ mầm mầm của chúng ta phải không!”

Vội vàng lấy nó ra, trồng trên vùng thổ nhưỡng với độ màu mỡ, độ ẩm, độ tơi xốp được dày công điều phối.

Nhưng đã một ngày hai đêm trôi qua mà tình trạng của cây non vẫn không có chuyển biến tốt.

Bình thường khi chuyển chỗ trồng của thực vật, sau khi thích ứng với môi trường mới thì trạng thái của cây con sẽ tốt hơn rất nhiều, cái cây con này bị Ngân Tệ đặt vào trong hộp tiệm tạp hóa, có hơi èo uột, nhưng đã dời cây được một ngày hai đêm rồi, nó vẫn là trạng thái èo uột kia.

Như vậy rất phiền phức, điều này có nghĩa là cây con không thích nghi được với môi trường mới.

“Có chuyện gì thế? Là do tưới nước nhiều quá sao? Tại sao tình trạng của mầm mầm lại tệ như thế?” Thời gian này Cái Lạp Tức cũng không rời khỏi cây con nửa bước, cho dù là chức trách của nữ vương, lúc này cũng không quan trọng bằng mầm non của Thế Giới thụ.

Mảnh đất trống này là Cái Lạp Đức Lợi Á tự tay sắp xếp, nàng ta cởi bỏ đôi ủng Tinh Linh tinh xảo của mình, xắn ống quần lên, buộc cao mái tóc dài, đội chiếc mũ rơm vào, vác cuốc, một tay một chân dọn sạch cỏ dại trong mảnh đất trống này, xới tung những cục đất lớn, trộn lẫn với mùn, tưới nước, diệt côn trùng, tất cả đều tự mình làm.

Nàng ta chê sức mạnh tay không trói hổ của Đại Tế Ti Khải Lan Đại Nhĩ, làm việc quá chậm chạp.

Thế nhưng loay hoay một hồi, tình trạng của cây con lại không có tiến triển, khiến cho các nàng và những Tinh Linh trưởng lão đứng vây xem ở gần đó vô cùng lo lắng.

“Không phải, độ ẩm vừa phải, phù hợp với thần Sinh Mệnh, bộ rễ cũng không bị tổn thương, thổ nhưỡng rất màu mỡ, nơi này vốn chính là môi trường sinh trưởng của thần Sinh Mệnh, bất kể là nhiệt độ độ ẩm hay ánh mặt trời cũng đều như nhau.” Khải Lan Đại Nhĩ nói.

“Vậy bây giờ là làm sao thế? Ngươi đã hỏi thần Sinh Mệnh chưa?” Cái Lạp Đức Lợi Á hỏi.

“Hỏi rồi, nhưng mà thần Sinh Mệnh không trả lời ta.” Khải Lan Đại Nhĩ lo lắng nói: “Thần Sinh Mệnh bây giờ càng ngày càng ít phản hồi lại ta, cũng không biết là do bệnh tình đang giày vò hay là tinh lực không đủ.”

“Vậy thì phải làm sao? Trước kia thần Tự nhiên cũng chưa từng dạy chúng ta phải trồng Thế Giới thụ như thế nào.” Cái Lạp Đức Lợi Á đặt mông ngồi bệt xuống đất rất mất hình tượng, nào còn nửa phần phong thái của Tinh Linh nữ vương.