TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 189: Nếu Không Ra Ngoài Sẽ Nảy Mầm (1)

Bộ lạc Tử Hài nằm ở vị trí rừng rậm nguyên sinh mênh mông vô tận, một ngọn núi đá lẻ loi đứng sừng sững ở giữa rừng rậm, chân núi có không ít huyệt động, Tử Hài nhất tộc ở trong những huyệt động này.

Cái rìu mà Tử Hài sử dụng một thanh rìu đá, thân rìu là một loại đá giống như hắc diệu thạch, bị một cây gậy xẻ ra kẹp lại, sau đó buộc lại, cực kỳ sắc bén bén nhọn, nhưng lại rất giòn.

Vừa rồi bị Lư Sắt dùng kiếm ngăn cản, đã bị mẻ một lỗ lớn, Tử Hài đau lòng đến mức muốn rơi nước mắt, đồng thời hâm mộ nhìn trộm thanh kiếm của Lư Sắt.

Lư Sắt vỗ ngực nói: “Thanh kiếm này quá nhỏ, chờ trở về ta sẽ tìm cho ngươi một cái rìu bằng sắt lớn, phù hợp với ngươi.”

“Thật sao?” Tử Hài vừa hưng phấn vừa kích động, vỗ một cái vào lưng của Lư Sắt: “Cảm ơn, cảm ơn ngươi rất nhiều, ngươi ổn chứ, ôi? Xin lỗi, ta hơi mạnh tay.”

Bị đánh bay vào cây, Lư Sắt bật cười: “Không... Không sao đâu, ta chịu được, sức mạnh của ngươi rất lớn.”

Một lúc sau, Lư Sắt lặng lẽ đến gặp An Cách: “Đại nhân, ngài giúp ta điều trị một chút đi, ta cảm thấy lưng cũng sưng lên rồi.”

...

Nói tóm lại, đây là một đám Thái Thản hỗn huyết đang ở trong xã hội nguyên thủy, không có thiên phú thức tỉnh và sức mạnh huyết mạch, còi cọc, chịu đủ bệnh tật và đói khát quấy nhiễu, thờ phụng Kiên Cốt Lạc Khắc, tự xưng là Tử Hài nhất tộc.

Truyền tống trận nằm trong rừng rậm bằng phẳng dưới chân núi, bốn phía dựng mấy gian nhà bằng cây cỏ, nhưng đa số thời gian thì bọn họ ở trong huyệt động trên sườn núi, toàn tộc hiện giờ chỉ có hai mươi mấy người.

“Tử Hài thần, ngài có thể tới đây thật sự là quá tốt, hạt giống lần trước ngài cho chúng ta, chúng ta đã gieo xuống, nhưng không thể gieo thành công. Nhưng thuốc chữa bệnh rất tốt.” Tử Hài dẫn đoàn An Cách đi về phía huyệt động, vừa đi vừa nói.

“Trồng ở đâu? Trồng như thế nào?” An Cách hỏi.

“Ngay ở chỗ này, dựa theo cách nói của ngài, đào đất, gieo hạt, chôn xuống.” Tử Hài chỉ vào một mảng khoảng trống lớn rõ ràng đã diệt cỏ ở bên cạnh nói, vừa nói, còn vừa biểu diễn, dùng đầu ngón tay chọc một cái lỗ, bỏ một viên đá vụn vào, sau đó chôn lại.

Nại Cách Lý Tư che mặt, không nhìn thấy gì cả, cách làm của Tử Hài không sai, nhưng nàng ta cao hai mét bảy tám, một ngón tay gần như dài bằng nửa cánh tay của người bình thường, đâm một cái chính là hố sâu hai ba mươi centimet, hạt giống chôn xuống, không đợi khai quật thì chỉ có thối rữa, làm sao mà trồng được?

An Cách đi qua, đào một hạt giống ra, bởi vì chôn quá sâu, không thể nảy mầm, đã có dấu hiệu thối rữa.

Thối rữa, không thể trồng được.

An Cách nghiêng đầu, đang muốn vứt bỏ hạt giống, nhưng cảm thấy mầm cây nhỏ trên đầu đang phát ra một thông điệp nhiệt liệt: Dùng sức- dài – dùng sức - dài.

Truyền tống tới đây, người vui vẻ nhất chính là mầm cây nhỏ, cả đường đều hoan hô, không ngừng sôi nổi phát ra tin tức, nhìn thấy cái gì cũng khiến cho đối phương dài ra, không chừng là chưa từng nhìn thấy nhiều cây như vậy, nhiều cỏ như vậy, nhiều hoa như vậy.

Bây giờ nhìn thấy một hạt giống bị hư hỏng, cũng phải reo hò, sau đó hạt giống “phốc” một cái, lộ ra.

Hả? Còn sống ư? Không có chết? Hay là do mầm cây nhỏ?

Suy nghĩ một chút, An Cách bay đến giữa bãi đất trống, đặt mầm cây nhỏ xuống, sau đó giẫm lên mấy dấu chân.

Lư Sắt và Thiểm Điện vèo một cái đã chạy rất xa, Lư Sắt còn chào nhắc nhở Tử Hài một tiếng: “Nhanh, mau tránh xa một chút.”

Tốc Tử Quang Hoàn có thể gia tốc quá trình sinh mệnh của sinh vật, ở lại thêm một chút là sẽ già đi mấy chục ngày.

Nại Cách Lý Tư, tiểu cương thi và Thiên Sứ khô lâu đều là sinh vật bất tử, không bị ảnh hưởng, cho nên đứng yên không nhúc nhích.

Tử Hài nhìn chúng nó, lại nhìn Lư Sắt và Thiểm Điện, có chút không biết làm sao, mấy người này cũng không trốn, vì sao phải bảo mình trốn đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Rất nhanh, bọn họ liền biết đã xảy ra chuyện gì, một vài chồi non màu xanh biếc đua nhau chen chút chui ra khỏi mặt đất, phát triển mạnh mẽ.

Những hạt giống bị bọn họ chôn dưới đất liều chết cũng không mọc ra được, dưới tác dụng của Quang Hoàn và mầm cây nhỏ, khởi tử hồi sinh, ngoan cường phá đất mà ra.

Chưa tới vài phút đã phát triển thành một mầm nhỏ, toàn bộ không gian trống rỗng biến thành một vườn ươm xanh mướt.

Tử Hài tộc nhân trợn mắt há hốc mồm thất thần lẩm bẩm: “Thần tích, thần tích mà, đây chính là thần tích.” Nhao nhao bái lễ.

Hồn diễm thô to trực tiếp lao về phía An Cách, chỉ là hai mươi mấy người, nhưng hồn diễm dâng hiến lại không khác lắm so với hơn năm ngàn người ở Ác Ma cốc.

Nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, đói khát, cực kỳ đói khát, bọn họ cảm giác mình giống như mấy chục ngày rồi không ăn cơm, đói đến mức có loại xúc động muốn nắm đất nhét vào miệng.