“A!” Yêu Hàn dùng hết sức lực bình sinh thét chói tai, dùng sức giãy giụa, tránh khỏi bàn tay thi thể kia, đá lui về phía sau, không cẩn thận lui đến mép hố thi thể, rơi vào bên trong.
Hắn ta còn chưa rơi xuống đất, đã cảm giác có ai đó đỡ hắn ta lại, nhìn kỹ một chút, hắn ta sợ tới mức miệng sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì người đỡ lấy hắn ta, là Ba Nhĩ đại thẩm và Bố Nhĩ đại thúc đã chết mấy ngày trước, lúc này bọn họ đều bò ra từ trong đống cỏ, trợn trắng mắt, dùng một nửa khuôn mặt thối rữa hướng về phía Yêu Hàn.
Yêu Hàn ngất xỉu không biết qua bao lâu rồi mới chậm rãi tỉnh lại, hai con ấu long tiến đến trước mặt hắn ta, trong đó một con ấu long mỉm cười nói với hắn ta: “Ngươi tỉnh rồi sao? Không dọa đến ngươi đấy chứ? Ôi ngại quá, chúng ta dậm chân một chút, không nghĩ tới lại dậm hơi mạnh, xin lỗi xin lỗi.”
“Long... Long... Long...” Yêu Hàn lắp bắp nói.