An Cách chẳng những gieo hạt, còn tiện thể tưới nước, chớp mắt đã gieo xong mười mẫu đất, mà Ngõa Lý Cổ bên kia khó khăn lắm mới gieo được hàng đầu tiên, mặc dù một lần có thể gieo sáu hàng, nhưng tốc độ không thể so sánh được với An Cách.
Liên tiếp thua hai ván, Ngõa Lý Cổ bị đả kích sâu sắc, hắn ta vẫn cho rằng, ưu thế công trình cấu trang là không giải quyết được, Ma Pháp sư và kiếm sĩ có cường đại đến đâu, cũng không có biện pháp so sánh với công trình cấu trang, bởi vì nó không biết mệt mỏi, thêm ma tinh là có thể hoạt động, có thể ngày đêm không ngừng.
Ma Pháp sư và kiếm sĩ không có khả năng đi trồng trọt, nhưng cho dù có làm, Ngõa Lý Cổ cũng không sợ, nhưng lại không nghĩ tới, An Cách và tiểu cương thi cũng sẽ không mệt, cũng có thể ngày đêm không ngừng.
An Cách chẳng những gieo xong một trăm mẫu, ngay cả một trăm mẫu còn lại cũng gieo xong, không cần so sánh cũng biết là ai thua, bởi vì công trình cấu trang vừa mới gieo hai mươi mẫu, đây thật ra đã là tốc độ rất nhanh, nhưng so với An Cách, lại chậm như ốc sên.
“Được rồi, ta thua, hạng thu hoạch cuối cùng không cần so sánh, ngươi muốn xử trí ta như thế nào thì xử trí như thế thế đi, ta không có tiền trả tiền chuộc.” Ngõa Lý Cổ vò đã mẻ lại sứt nói.