“Ngươi biết con châu chấu không?” An Đông Ni hỏi.
“... Tất nhiên là biết.” Ngân Tệ không nói nên lời, hắn ta cũng chẳng phải thiếu gia tiểu thư quý tộc không phân biệt được các loại ngũ cốc, An Đông Ni hỏi như thế khiến hắn ta cảm thấy bị sỉ nhục.
“Ta quen rồi quen rồi, haiz, ngươi không biết khoảng thời gian này ta sống như thế nào đâu.” An Đông Ni cười khổ.
“Mấy trăm năm trước, có một thiếu niên từ nhỏ đã sống vô tư vô lo trong thôn trang, cho đến một năm kia, nạn châu chấu, cây trồng bị gặm cắn, mất mùa đói kém, phụ mẫu của hắn bị đói quá mà chết, còn hắn thì đói đến sốt ruột, bắt lấy châu chấu nướng lên ăn, cuối cùng mới sống sót được...”
Chàng trai sống sót kia chính là Hách Mặc Nhĩ, ‘Thác Tư’ có nghĩa là ‘tối cao’ trong thần ngữ, Hách Mặc Nhĩ Thác Tư có nghĩa là ‘Hách Mặc Nhĩ tối cao’.