TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 108: Người Đứng Sau Có Chút Mạnh (2)

Ở phương hướng đó, tiểu cương thi đang phóng nhanh như gió, mang theo động năng cường đại đụng văng con kỳ lân đến lảo đảo.

Nhưng mà Thiểm Điện này lảo đảo lại giống như là cố ý hơn, sau mấy lần đụng ngã thì thuận thế đột nhiên tiến về phía trước, phá tan kẻ địch vây quanh, điên cuồng mà chạy đi.

Dù cho có người đâm thương chặn đường, Thiển Điện cũng khéo léo tránh sang bên cạnh, hoặc là tránh hoặc là chen, tuyệt đối không làm liều, vọt tới một chỗ hàng rào khác, bay vọt lên không, phóng qua hàng rào giống như bay, nhảy ra xa khoảng cách mười mấy thước mới đáp xuống đất, bốn vó tung bay chạy xa.

Tiểu cương thi tức điên, kêu gào gào đuổi theo.

Thân thể của Thiên Sứ khô lâu vẫn chưa hồi phục, nhưng cánh đã khôi phục, nó quạt cánh chim, kéo theo khô lâu của mình đuổi theo, bởi vì chỉ còn lại xương cốt, thể trọng nhẹ hơn rất nhiều, tốc độ bay lên cũng trở nên nhanh hơn.

Đáng tiếc, nó như thế này sẽ không thể phóng ra Thánh Quang Thiểm Diệu, nếu không An Cách đã để nó duy trì ở trạng thái giống như hiện tại.

Lo lắng cho hai cái tên kia xảy ra chuyện không may, An Cách liền vội vàng đuổi theo, nhưng hắn chạy trên mặt đất chắc chắn không nhanh bằng tiểu cương thi, nên chỉ có thể cưỡi rồng.

“Ngươi cưỡi ta thì làm được gì, ta cũng không bay nhanh, từ đầu tới đuôi ta mới dài nửa thước, ngươi có chút lương tâm được không hả.” Nại Cách Lý Tư lảo đảo bay lên, vừa ra sức bay về phía trước, vừa oán trách.

Hình thể của nó quá nhỏ, An Cách cưỡi ở phía trên giống như đang cưỡi lừa, chân cũng chạm đất, có thể bay đã rất tốt rồi, đây là bởi vì An Cách chỉ có xương cốt, thể trọng nhẹ, nếu không ngay cả bay cũng không nổi.

An Cách suy nghĩ, thi triển thuật Thụ Phấn ở trên cánh thịt của Nại Cách Lý Tư, mỗi phiến cánh chim của Nại Cách Lý Tư vậy mà mang theo từng vòng xoáy nhỏ, tốc độ đột ngột tăng vọt,

“Chết tiệt, ý ta là bảo ngươi đừng cưỡi ta nữa, chứ không phải bảo ngươi khiến ta nhanh hơn....” Nại Cách Lý Tư hùng hùng hổ hổ, chở theo An Cách bay xa.

Bọn người Phỉ Lâm, Lệ Sa, Lư Sắt ở lại đưa mắt nhìn nhau, nghe xong lời nói của Nại Cách Lý Tư, bọn hắn có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng bây giờ không khỏi tự hỏi bản thân, rốt cuộc có nên tin tưởng lời nói của một con thú cưỡi hay không?

Trên không trung rất nhanh đã đuổi kịp theo hai tên đang chạy trên mặt đất, Thiểm Điện đang chơi đùa với cương thi, tiểu cương thi cách đó không gần không xa, đợi đến khi tiểu cương thi đuổi kịp, lập tức tăng tốc chạy đi, mãi cho tới lúc An Cách đuổi theo tới, nó mới có chút cảnh giác.

“Đầu hàng đi, ngươi chạy không thoát, niệm tình ngươi chỉ là một con ngựa, không có làm bị thương chúng ta, đầu hàng đi, chúng ta sẽ không làm ngươi bị thương.” Nại Cách Lý Tư khuyên nhủ từ xa xa.

Nghe xong lời này, Thiểm Điện lập tức bùng nổ: “Ngươi nói ai là ngựa! Ngươi mới là ngựa, cả nhà ngươi đều là ngựa, ngươi bị mù không nhìn thấy sao! Kỳ lân, kỳ lân Thiểm Điện, có thấy không!”

Thiểm Điện lật móng lên, tùng tùng tùng gõ lên cái trán của chính mình, đúng là không phải ngựa, ngựa sao có thể lật móng lên trên đầu được.

“Ha ha, sừng của ngươi đâu? Sừng cũng không có mà gọi là kỳ lân gì chứ.”

Thiểm Điện bị đâm vào nỗi đau tức giận nói: “Khinh thường ta bị rơi mất sừng? Sừng của ta mà còn ta sẽ dùng điện giật chết ngươi, có bản lĩnh thì ngươi xuống đây, xem ta có giẫm chết ngươi không.”

“Còn nói người khác mắt mù, mắt mù mới chính là ngươi đó? Ngươi có thấy rõ ta là cái gì không vậy? Là Hoàng Đồng Cự Long! Thiểm Điện như ngươi có thể điện giật chết ta?”

“Còn Hoàng Đồng ‘Cự’ Long? Lớn ở đâu? Còn không lớn bằng quả trứng rồng, ngươi là sinh non sao, nhanh tìm vỏ trứng mà gặm đi nói không chừng có thể lớn lên thêm một chút.”

Lân phiến trên người Nại Cách Lý Tư tức giận đến dựng lên, muốn bay xuống đánh nhau, hoàn toàn quên mất mình mới dài nửa thước.

Nhưng mà thấy nó đáp xuống, Thiểm Điện lập tức quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn khác với vẻ kiên cường ngoài miệng của nó.

“Đừng có chạy, đứng lại, ta xuống rồi, đến giẫm chết ta đi chứ.” Nại Cách Lý Tư hùng hùng hổ hổ đuổi theo.

“Các ngươi nhiều người, có bản lĩnh thì một mình ngươi tới đây, xem ta có giẫm chết ngươi hay không.” Thiểm Điện cũng không quay đầu lại chỉ trả lời.

“Ta biết sừng của ngươi tại sao lại rơi mất, chắc chắn bởi vì cái miệng hèn hạ của ngươi.” Nại Cách Lý Tư mắng.

Thiển Điện và Nại Cách Lý Tư vừa chạy vừa đuổi vừa mắng, rất nhanh đã không biết chạy đến nơi nào, bốn phía đều là bình nguyên hoang vu mênh mông vô bờ.

Sắc trời dần dần tối xuống, gió dần dần lớn.

“Gào!” An Cách rống lên một tiếng, tiểu cương thi đang miệt mài đuổi sát không buông bất đắc dĩ dừng lại, chạy về bên người An Cách, Thiên Sứ khô lâu cũng bay về, tất cả mọi người cùng nhau đào hố trên mặt đất.