TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 141: Di Sản Bất Tử (2)

“Hả! Là Điệu Vong chi chủ sao? Đây là tên thật của ngài sao? Điệu Vong chi chủ vĩ đại, Tử Hài nhất tộc chúng ta vẫn luôn bảo vệ xương tay của ngài, chúng ta lấy tên của ngài lập tộc, cầu xin ngài hãy che chở, Điệu Vong chi chủ, cầu xin ngài hãy tới cứu giúp Tử Hài nhất tộc ta, chúng ta đang bị nạn đói và bệnh dịch tấn công, xin ngài hãy che chở chúng ta.”

Theo lời nói của Vu Nữ, lại có một ngọn hồn diễm lớn nữa được đầu tống tới, vị diện của đối phương hình như là một vực sâu, mà vị diện nơi này của An Cách cũng là vực sâu, đều là thế giới không có hàng rào vị diện, năng lượng đầu tống tới không suy giảm quá nhiều.

Hồn diễm có quy mô như thế này, không phải một người hai người là có thể tạo thành, khi đưa vào trong linh hồn của An Cách, còn xen lẫn một vài hình ảnh.

Đó là một khu đất trống trong rừng rậm nguyên sinh, bốn phía đều là lều bạt chế tạo từ da đơn sơ, một đoàn người mặc đồ bằng da làm thành một vòng tròn, không ngừng làm lễ.

Hai lão vu sư bôi sơn lòe loẹt khắp cơ thể, đang nhảy điệu múa kỳ quái, trên người có từng trận ánh sáng năng lượng đang khuếch tán.

Một Vu Nữ có làn da màu lúa mì quỳ gối trước trận truyền tống, đang nói gì đó với một chiếc xương tay tử kim sắc.

Chỉ là tỉ lệ của xương tay có chút không đúng, so với Vu Nữ và những người khác đều nhỏ hơn, nếu như tỉ lệ xương tay bình thường, thì những người này phải cao ít nhất hai mét năm đến ba mét, quả thực chính là tiểu cự nhân.

Ngọn hồn diễm kia kết xuất ra một ký hiệu trong linh hồn của An Cách, đến thời điểm này, trong linh hồn của An Cách đã có bốn ký hiệu.

Bốn cái? Không phải là ba cái sao? An Cách cảm thấy có chút kỳ lạ nên đếm thử, đúng là bốn cái, Lệ Sa, Âu Khắc, Vu Nữ Tử Hài, còn có một cái nữa chính là Ngân Tệ. Ngân Tệ kết ra ký hiệu từ lúc nào vậy?

Nại Cách Lý Tư cuối cùng mới phản ứng lại: “Xương tay? Xương tay tử kim? Bảo vệ? Xương tay của Lạc Khắc lại ở chỗ của bọn hắn?!”

An Cách gật gật đầu, hắn đã nhìn thấy cái xương tay kia từ hình ảnh xen lẫn với hồn diễm, tử kim sắc, từ khuỷu tay trở xuống, hoàn toàn hoàn chỉnh.

“Truyền tới.” An Cách nói.

“Hả? Điệu Vong chi chủ, đây là tín vật duy nhất giúp chúng ta có thể liên lạc được với ngài, có thể để cho chúng ta giữ lại không? Nếu không chúng ta sẽ mất đi tất cả liên lạc với ngài.” Giọng nói của Tử Hài trở nên do dự.

Tiên tổ của nàng ta chính là thông qua một chút tin tức còn lại trong xương tay, mới tạo ra được trận truyền tống, nếu như truyền đi, chẳng phải nàng ta sẽ mãi mãi mất đi tín vật liên lạc với Điệu Vong chi chủ sao?

Mất đi liên lạc? Không đâu. An Cách chạm đến ký hiệu thuộc về Tử Hài, truyền qua một ý niệm: “Truyền tới.”

Tử Hài đang quỳ trên mặt đất bị dọa cho nhảy dựng lên, giọng nói của An Cách vậy mà lại trực tiếp vang lên trong lòng nàng ta, mà không phải là phát ra thông qua trận truyền tống.

Thần tích như thế, Tử Hài nào còn dám dơ dự, nhanh chóng đưa xương tay lên, phát động trận truyền tống.

Nại Cách Lý Tư nhấn ‘tiếp nhận’ trên hệ tọa độ, toàn bộ phòng điều khiển đột nhiên khẽ rung lên.

Không phải phòng điều khiển chính rung lên, mà là trận truyền tống cao nhất, giữa hai cột đá, một trận bạch quang truyền tống chớp động, một cái xương tay tử kim sắc xuất hiện ở giữa cột đá.

An Cách để ý thấy, phương thức truyền tống này, khác với lần hắn đi tới thế giới này.

Lúc ấy, ở giữa hai cột đá xuất hiện một màn ánh sáng, hắn đi xuyên qua giống như xuyên qua một cánh cửa, nhưng lần này lại là trực tiếp truyền tống ánh sáng, chẳng lẽ có gì khác nhau giữa hai bên?

....

Xương tay nặng trĩu, giống như kim loại, còn mang theo một uy thế quen thuộc loáng thoáng.

Trước khi linh hồn bất tử chưa biến mất, An Cách đã từng cảm nhận được uy thế này.

“Là xương tay của Lạc Khắc, chính là luồng khí tức này, tay của nó tại sao lại rơi ở nơi của... vị diện Tử Hài chứ? Chẳng lẽ nó đã chết ở vị diện kia rồi sao?” Nại Cách Lý Tư nói.

An Cách không để ý tới hắn ta, mà lại đem một cái thùng tới, rót đầy nước, phóng ra thuật Tịnh Hóa, tịnh hóa nó thành thánh tủy, lại để lên một bình dịch tinh hoa, một bao phấn nấm thánh, muốn khởi động trận truyền tống.

Không cần trở lại phòng điều khiển, tay trái của An Cách vẫn có thể khống chế trận truyền tống bất kỳ lúc nào bất kỳ ở đâu, phòng điều khiển giống như được chế tạo cho những người không có vòng tay da.

“Thánh thủy? Ngươi không hỏi trước một chút sao? Nhỡ may bọn hắn không mắc bệnh kiết lỵ thì sao? Dịch tinh hoa? Một bình một ngàn năm trăm ma tinh, một bao lớn phấn nấm thánh? Hai loại đều là trị ngoại thương, không có liên quan gì đến bệnh dịch, quá lãng phí.” Nại Cách Lý Tư vội vàng ngăn cản.