Ngữ khí của An Đông Ni đều là oán giận, Hắc Võ Sĩ ở bên cạnh nghe thấy cũng trợn mắt há hốc mồm, có khi nào nghe thấy Hắc Võ Sĩ hoàng đế dùng loại ngữ khí này để nói chuyện? Giống như làm nũng, Hoàng Đồng ấu long này có lai lịch gì vậy chứ?
Nại Cách Lý Tư lấy đầu đập đất: “Ngươi còn từ bỏ sao? Tại sao lại không chứ, người chí cao đấy, quyền năng của Thần trên nhân gian đấy.”
“Ta điên sao? Cũng không phải chưa từng thấy Thần, đi làm thế thân cho Thần khác? Ta có bị bệnh chắc? Nếu bị phát hiện thì làm sao? Quang Minh lão cẩu có thể đánh chết ta ngay tại chỗ.” An Đông Ni ghét bỏ mà nói.
Nại Cách Lý Tư che mặt, hắn ta nói “cũng không phải là chưa nhìn thấy Thần”, hẳn là đang nói đến mình.
Cũng đúng, người phát ngôn của Thần, không phải là thế thân sao? Bị Thần hàng lâm trên người, lỡ mà bị phát hiện thì làm sao bây giờ, thật đúng là không bằng Đại chủ giáo tự do tự tại.
Nại Cách Lý Tư và An Đông Ni nói chuyện phiếm một hồi, tán gẫu đến truyền tống trận cũng hết năng lượng, cuối cùng là An Đông Ni truyền tống đến một túi ma tinh, mới có thể tiếp tục tán gẫu.
“Không thể nhờ được, sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Nại Cách Lý Tư cảm thán.
“Đúng vậy, đúng rồi, ngươi còn chưa nói ngươi làm sao lại đến Vực sâu An Tức, là trạm trung chuyển thế giới mở ra sao?” An Đông Ni hỏi.
Nại Cách Lý Tư đảo mắt, nói: “Không, trạm trung chuyển thế giới ngừng hoạt động, đã đào đến phòng điều khiển, nhưng cũng không mở ra, hoặc là nói, cánh cửa tới An Tức cung không thể mở ra, ta ở nơi này là bởi vì có người gọi Thần danh của ta.”
“Gọi Thần danh của ngươi? Ý ngươi là sao?” An Đông Ni kinh ngạc.
“Gọi Thần danh của ta, là có thể nhận được hình chiếu của ta, tùy thời có thể hỏi ta mọi vấn đề.” Nại Cách Lý Tư nói.
“Bất cứ lúc nào? Chiếu đến? Ý của ngươi là, nếu như người nào đó biết được Thần danh của ngươi, thì kẻ đó có thể gọi ngươi mọi lúc mọi nơi và nhận được sự chỉ dẫn của ngươi?” Ngữ khí của An Đông Ni có loại xúc động giống như muốn hộc máu.
“Đúng vậy.”
“Trước kia khi ta vào tháp Hoàng Đồng, mỗi lần có một cơ hội hỏi một vấn đề, ta có thể dùng cơ hội này để hỏi Thần danh của ngươi không?” An Đông Ni thăm dò hỏi.
Ha ha, chờ ngươi hỏi câu này lâu lắm rồi, Nại Cách Lý Tư đáp chắc nịt: “Có thể!”
“Phụt! Ta thiệt thòi rồi...” An Đông Ni hộc máu, đặc biệt cách đây không lâu hắn ta mới nói “không bị lừa”, bây giờ mới ý thức được ngu xuẩn đến mức nào.
Thú vui độc ác của Nại Cách Lý Tư đã được thỏa mãn, đây là cảnh tượng mà hắn ta chờ mong không biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã thực hiện ở trên người Hắc Võ Sĩ hoàng đế, loại cảm giác sảng khoái này càng mãnh liệt.
“Thần Tri Thức đại nhân, bây giờ ta còn có thể hỏi Thần danh của ngài không?” An Đông Ni hỏi.
“Không thể.” Đương nhiên không thể, nếu có thể, thú vui của Nại Cách Lý Tư làm sao có thể thỏa mãn được chứ, để cho hắn ta hộc máu đi.
“Được rồi, Thần Tri Thức, chúng ta nói về thánh hài và Ba Nhĩ Khắc đi, hy vọng ngươi có thể nể mặt quan hệ ngày xưa của chúng ta, phóng thích Ba Nhĩ Khắc và trả thánh hài lại cho ta.” An Đông Ni mất hứng thú trò chuyện.
“Cái này ta cũng không làm chủ được, ta chỉ là chiếu lên người khác để ôn chuyện với ngươi, chuyện này ngươi muốn. Ách, lại chạy, thủ hạ của ngươi chạy thật nhanh, đúng là thông minh.” Nại Cách Lý Tư quay đầu nhìn, trong động chỉ còn lại một mình hắn ta, ngay cả Ba Nhĩ Khắc cũng không thấy đâu.
Từ sau khi nghe An Đông Ni dùng giọng điệu của người quen nói chuyện với Nại Cách Lý Tư, Ba Nhĩ Khắc lập tức rất thức thời rút lui, ngàn vạn lần không nên nghe lén cuộc trò chuyện lão bản và người quen, lão bản cũ cũng không được, lỡ như nghe được thứ gì đó riêng tư, quan hệ của hai bên lập tức khó xử lý.
“Ngươi có thể nói trước, đồng ý dùng thứ gì để trao đổi thánh hài, An Cách tuân theo nguyên tắc trao đổi đồng giá.” Nại Cách Lý Tư nói.
“An Cách chính là người gọi Thần danh của ngươi? Một Tro Cốt khô lâu?” An Đông Ni hỏi.
“Không phải là Tro Cốt khô lâu, không nhìn thấy Lưỡi hái Tử Thần của hắn sao? Hoàng Kim khô lâu, nhưng mà có một số nguyên nhân đặc biệt, thân thể không có kim loại hóa mà thôi.” Nại Cách Lý Tư bĩu môi, trong lòng bổ sung một câu: Nói ra dọa chết ngươi.
“Thì ra là Hoàng Kim khô lâu....” An Đông Ni thì thào nói, trong lòng ý thức được, không đổ chút máu chỉ sợ là không có biện pháp lấy lại thánh hài.
An Đông Ni từng là hoàng đế của Hắc Võ Sĩ, vị Hắc Võ Sĩ đầu tiên phát minh ra tế đàn chuyển sinh từ trước đến nay, nhưng mà cho dù danh tiếng có vang dội đến đâu, linh hồn của hắn ta cao nhất cũng chỉ có linh hồn chi tâm.