“Thật tốt quá, ngài biết thiên phú huyết mạch, vậy ngài biết làm thế nào để cho bọn họ thức tỉnh thiên phú huyết mạch không? Thật tốt quá, chúng ta ở nơi này quá lâu, số lượng càng ngày càng ít, huyết mạch không ngừng thoái hóa, trước kia tổ tiên còn có thể ngẫu nhiên xuất hiện cường giả thức tỉnh thiên phú huyết mạch, bây giờ ngay cả một người cũng không có, chiều cao cũng càng ngày càng thấp, các tổ tiên đều là thân cao hơn ba mét mới thức tỉnh thiên phú huyết mạch, ngài xem, Tử Hài có khả năng cao hơn ba mét không?”
Đại Vu lải nhải tán gẫu với Nại Cách Lý Tư, chuyện các tiểu bối cao lên mà bọn họ không thể phát triển đã trực tiếp quăng ra sau đầu.
“Hẳn là có thể đi, ta cảm thấy bọn họ chủ yếu là do suy dinh dưỡng, ăn nhiều một chút là được rồi.” Nại Cách Lý Tư nói.
Lực lượng Thái Thản xuất phát từ thiên phú huyết mạch, thức tỉnh thiên phú huyết mạch, cái gì cũng dễ nói, nhưng dựa theo tình huống vừa rồi mà xem, những người này đều không đủ dinh dưỡng, ăn no trước rồi mới nói đến huyết mạch đi.
Cũng giống như Long tộc có một câu tục ngữ - Rồng ăn cỏ không lớn.
Cho bọn họ ăn no thì mới có thể phát triển mạnh mẽ, An Cách phát hiện ra một vấn đề, hạt giống chôn sâu bị hắn mạnh mẽ thúc giục nảy mầm, rễ cây bám đặc biệt sâu, mọc lên cũng cực kỳ tráng kiện, lương thực kết ra cũng nhiều hơn không ít, mẫu sản lượng đột phá ngàn cân.
Cũng không biết là do đất nước ở đây tốt, hay là bởi vì chôn xuống sâu hơn, trở về thử chôn sâu một chút.
Đào dấu chân, xách ngược lưỡi hái gặt, sau khi thu hoạch ngũ cốc, An Cách tự mình làm mẫu một lần gieo hạt, sau đó nói cho bọn họ biết kỹ thuật diệt cỏ, diệt sâu, đuổi chim, bón phân, xới đất, khai hoang, giữ ấm v.v...
Tử Hài và Đại Vu nghe đến hai cái đầu lớn ngơ ngác: “Tử Hài thần, nếu không thì ngài thu nhận chúng ta đi, trồng rau quá khó khăn, để chúng ta đi chém người đi, chúng ta dũng cảm tác chiến, đại hắc miêu cũng không phải là đối thủ của chúng ta, để chúng ta đi chém người đi, cho chúng ta cơm ăn là được rồi.”
Nại Cách Lý Tư nghe thấy lời nói của Tử Hài thì trong lòng điên cuồng nhảy dựng, bình tĩnh, Thái Thản hỗn huyết cũng là Thái Thản, không thấy Tử Hài chỉ dựa vào thân thể là ngang ngửa với Kiếm Thánh sơ giai, những người khác có thể không có thực lực như Tử Hài, nhưng cũng đều có trình độ Đại Kiếm Sĩ.
Trời ạ, cho cơm ăn, có thể nuôi được hai mươi mấy Đại Kiếm Sĩ và Kiếm Thánh? Có rẻ như vậy không? Nếu như nuôi tốt, lần nữa phát triển, thức tỉnh thiên phú huyết mạch, lại chế tạo trang bị thích hợp cho bọn họ, hai mươi Kiếm Thánh cấp Thái Thản ở phía trước mở đường..., ngẫm lại cũng kích thích.
Nại Cách Lý Tư đã tưởng tượng khung cảnh Thái Thản tiền hô hậu ủng đầy uy phong, nhưng An Cách lại nói: “Không đánh nhau.”
Tử Hài và Đại Vu thất vọng thở dài.
Nại Cách Lý Tư vội vàng đưa An Cách sang một bên, khuyên bảo: “Không đánh nhau, cũng có thể để cho họ kéo xe mà, một số mảnh đất rất cứng, phải cày sâu, Thái Thản này chính là hậu thủ tốt, khí lực lớn, lại tiện nghi, nhận chúng đi.”
“Được.” An Cách nói.
Đồng ý sảng khoái như vậy, khiến cho Nại Cách Lý Tư suýt chút nữa cắn vào lưỡi: “Nói đến chuyện canh tác, ngươi lại đồng ý nhanh như vậy!”
An Cách nghiêng đầu, khó hiểu nói: “Không đánh nhau, thu nhận.” An Cách chỉ nói không đánh nhau, không nói không nhận.
“Ngươi....” Nại Cách Lý Tư tức giận đến nghẹn họng, suy nghĩ một chút, hắn ta quyết định không tức giận, nếu không sẽ bị An Cách chọc tức chết.
“An Cách đồng ý thu nhận các ngươi, nhưng mà vị trí đánh nhau đã có người, tạm thời không dùng đến các ngươi, nếu như các ngươi đồng ý, sau khi trở về thì phụ trách kéo xe cày đất, có được không?” Nại Cách Lý Tư hỏi.
Tử Hài và Đại Vu liếc nhau một cái, trong mắt hiện ra thần thái kinh hỉ, không hẹn mà cùng quỳ rạp xuống đất: “Có thể, rất có thể, làm gì cũng được.”
Thái Thản nông phu +20.
Trời ạ, lời nói của đại nhân lộ ra ý tứ, An Cách đại nhân sẽ đưa bọn họ đi, rời khỏi vị diện này, trời ạ, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, để bọn họ làm cái gì cũng được hết.
Những người chưa từng ở đây, thì không thể lý giải được khát vọng mãnh liệt muốn rời khỏi vị diện này bọn họ như thế nào.
Cằn cỗi, cho dù bọn họ muốn sống sót cũng đã phải dốc hết toàn lực, suy dinh dưỡng, chậm phát triển, không cách nào thức tỉnh thiên phú huyết mạch, tộc nhân năm này qua năm khác ở vòng luẩn quẩn này, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ không bao lâu nữa những người bọn hắn sẽ diệt sạch.
Đây là một vấn đề rất tàn khốc, cũng rất thực tế, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, bọn họ đồng ý trả bất cứ giá nào.
Trong lúc nói chuyện phiếm, mọi người đi tới chân núi đá, đi một đoạn về phía sườn dốc, đã đến huyệt động tộc nhân Tử Hài chung sống với nhau, đi tới đi tới, An Cách đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía giữa thạch sơn.