TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 192: Tinh Linh Tìm Người Đến Điên Rồi (2)

Nơi đó có một khối lớn lõm xuống, cứ như như bị thứ gì đó cắn một miếng, cả tòa núi đá thiếu một khối lớn, trải qua thời gian tẩy rữa, dấu vết đã nhạt đi, thoạt nhìn còn tưởng rằng là hình thành tự nhiên.

An Cách lại rất khẳng định, đó là thứ gì đó va chạm vào mà hình thành, bởi vì hắn cảm giác được một chút khí tức, một ít khí tức làm cho người ta sợ hãi.

“Nơi đó, có thứ gì đó.” An Cách giơ tay chỉ vào vị trí bị lõm xuống.

“Đi, đi xem một chút, chẳng lẽ là ở đó? Nhân tiện, xương bàn tay của ngươi tìm thấy ở đâu?” Câu sau là hỏi với Tử Hài, đồng thời chỉ chỉ vào xương cánh tay của An Cách.

Tử Hài chỉ vào vết lõm: “Ngay tại đó.”

Đoàn người liên tục bay, rất nhanh đã đi tới vị trí bị lõm, càng tới gần, khí tức mà An Cách cảm ứng được lại càng rõ ràng, đúng là khí tức của Kiên Cốt Lạc Khắc, giống như trên xương tay.

Những khí tức này là để lại một ngàn năm trước, đến hôm nay vẫn còn có thể khiến cho người ta cảm ứng được rõ ràng, có thể thấy được uy thế của Kiên Cốt Lạc Khắc năm đó.

Dưới đáy hố va chạm là một đống đá vụn khổng lồ, Nại Cách Lý Tư hỏi: “Ngươi đã từng đào nó?”

“Có, tổ tiên của ta đã từng đào, cánh và xương tay chính là nhặt được từ nơi này.” Tử Hài nói.

“Phía dưới còn có thứ gì khác không?” Nại Cách Lý Tư hỏi.

Tử Hài và Đại Vu liếc nhau một cái, lắc đầu: “Vậy thì không biết, tổ tiên của ta không thể đào hết toàn bộ, muốn đào hết, cần tất cả mọi người phải không ăn không uống đào trong một tháng, mới có thể dời hết toàn bộ đá vụn, nhưng bọn họ không làm được, bọn họ cần phải săn bắt thu lượm, mới có thể sống sót, cho nên đào vài ngày thì sẽ dừng lại, về sau người của chúng ta càng ngày càng ít, càng không có cách đào ra.”

“Vậy quả đúng là khối lượng công trình rất lớn, phải nghĩ cách khác...” Nại Cách Lý Tư còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Quay đầu nhìn lại, An Cách đang không ngừng di chuyển lương thực ra, rất nhanh chất thành một ngọn núi nhỏ, sau đó hắn chỉ vào đáy hố: “Đào một tháng.”

Phải không ăn không uống đào một tháng, có ăn có uống, muốn đào bao lâu?

Có ăn có uống, tinh thần của Tử Hài nhất tộc tràn ngập bắt đầu vào công tác khai quật, ăn no uống no, mấy trăm cân đá lớn, một tộc nhân Tử Hài tùy tiện là có thể ôm lên.

Hai ba người quá nặng không nâng được lên, ba năm người tới cũng không xong, thì sẽ đến phiên An Cách xuất mã.

An Cách có khí lực rất lớn, đặc biệt là Hoàng Kim Khô Lâu càng nổi danh với lực lớn vô cùng, nhưng mà ba năm Thái Thản hỗn huyết cũng không chịu nổi cự thạch, An Cách khẳng định cũng không chịu nổi, nhưng hắn lại có một loại ma pháp đặc biệt thực dụng, thuật Xới Đất.

Không ngừng thi triển thuật Xới Đất với cự thạch, mấy chục không được thì mấy trăm, mấy trăm không được liền mấy ngàn, tuyệt đối có thể chấn nát được cự thạch.

Còn Thái Thản hỗn huyết mỗi ngày chỉ cần ăn uống đầy đủ và làm việc, mệt mỏi thì ngủ, khát thì uống nước, Tử Hài và tộc nhân của nàng ta cảm thấy hài lòng chưa từng có.

Không cần phải khổ não lo âu về bữa ăn tiếp theo, làm việc chăm chỉ, không cần lo lắng, đây chính là hạnh phúc đơn giản nhất.

Mấy ngày trôi qua, tất cả mọi người đều cường tráng một vòng, sắc mặt cũng hồng nhuận lên, Tử Hài thậm chí còn cao thêm năm centimet.

Cho nên, một tháng sau Tử Hài di chuyển một tảng đá lớn, đột nhiên phấn khích hét lên: “Đào được rồi, đào được thứ gì rồi! Màu trắng, màu trắng.”

Đó là một bộ hài cốt màu trắng nằm sấp hình chữ đại, lõm vào trong tầng nham thạch rạn nứt, xương cốt mảnh khảnh lóng lánh, lóe ra ánh sáng như ngà voi, ngón tay gõ vào một cái, phát ra tiếng kim loại giòn vang.

Loại hài cốt này, An Cách và Nại Cách Lý Tư đã thấy nhiều, khô lâu của Thiên Sứ khô lâu chính là như vậy, hơn nữa khô lâu này cao chừng một mét năm, nếu như không phải tận mắt nhìn nó được đào ra, Nại Cách Lý Tư sẽ cho rằng đây là Thiên Sứ khô lâu.

Nhìn vào xương bả vai bị biến dạng của nó, Nại Cách Lý Tư nói: “Đây có lẽ là thánh hài cốt của Lục Dực Đại thiên sứ, không phải nói Lục Dực Đại thiên sứ sao? Làm sao vị trí xương bả vai chỉ có một chỗ? Còn vị trí của những chỗ khác đâu? Còn những đôi cánh khác thì sao?”

Chẳng lẽ còn có thiên sứ khác chết ở nơi này sao?