Lão Ước Hàn khập khễnh đi đến trước trạm gác, quan trị an hiển nhiên quen biết Lão Ước Hàn, nhìn thoáng qua chiếc giỏ sau lưng ông ta, chán ghét nói: “Lại nhặt thứ này, có buồn nôn không chứ.”
“Thứ có thể bón ruộng, không thể buồn nôn hơn so với ngươi.” Lão Ước Hàn giễu cợt nói.
“Mau mau cút đi.” Quan trị an phất tay đuổi người, mở trạm gác ra, để ông ta nhanh chóng đi.
Quan trị an có một tên thủ hạ là người mới được phái tới từ thị trấn, không biết Lão Ước Hàn, không nhịn được hỏi: “Đại nhân, cứ thả ông ta đi qua như vậy sao?”
“Không thả thì phải làm sao? Một lão già què không ép ra được thứ gì, lãng phí thời gian.” Quan trị an tức giận nói.