Lời nói của Hạ Mã Lạp khiến cho Nại Cách Lý Tư nghe thấy mà rùng mình, bởi vì lòng tin theo đuổi tinh khiết quá mãnh liệt, cho nên dẫn đến không tinh khiết? Đây là vấn đề triết học đủ để làm nảy sinh suy luận của tông giáo, mà câu cuối cùng của Hạ Mã Lạp, càng có cảm giác như ‘ta thích mạng của ngươi, cho ta mạng của ngươi, có được không?’
An Cách ngược lại không cảm thấy có gì kỳ quái, cầm thánh quang trong tay đưa tới, Thiên Sứ khô lâu chẳng phải thường xuyên muốn thánh quang của hắn sao? Trước khi phóng ra đại chiêu, phải gặm mất sáu bảy mươi lần thánh quang.
Hạ Mã Lạp đưa tay chộp tới, cầm thánh quang lên, nhưng mà sau khi bắt được, rất nhanh đã tiêu tan.
Nhìn thấy những đốm sáng di tán khắp nơi, Hạ Mã Lạp vội vàng giơ tay bắt lấy, nhưng mà cũng không bắt được cái gì.
“Mất rồi mất rồi, nhanh cho ta thánh quang.” Hạ Mã Lạp lo lắng nói với An Cách, giống như một tiểu nữ hài làm mất đồ chơi.