TRUYỆN FULL

[Dịch] Khô Lâu Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 90: Ngàn Năm Có Một (2)

Kiếm Thánh thở dài một hơi, tiến lên khép mí mắt của hắn ta lại, đỡ hắn ta nằm xuống mặt đất.

Bọn người Phỉ Lâm và Lệ Sa tiến lại gần, hành lễ: “Bái kiến Lạc Phân thành chủ.”

Kiếm Thánh đáp lễ, sau đó nhìn thi thể của Mã Đức ở trên mặt đất, âm trầm nói: “Bọn hắn phá Hàn Băng thành ta, giết nhiều người của ta như vậy, nhưng mà ta lại có chút không hận nổi, đây là một đối thủ đáng để kính trọng.”

“Ca!” An Na kiềm chế hồi lâu cuối cùng cũng phát ra tiếng kêu sợ hãi, từ khi Kiếm Thánh vừa xuất hiện, An Na đã có nhận ra từ tư thế thân hình của hắn ta, đó chính là ca ca của nàng ta Lư Sắt - Lạc Phân.

Nhưng rất sợ làm phiền ca ca trong lúc chiến đấu, nàng ta vẫn luôn đè nén sự kích động, cho tới giờ khắc này mới hét ầm lên, phóng người nhào tới phía ca ca.

Lư Sắt mới vừa rồi còn tỏ ra âm trầm giờ lại lộ vẻ ghét bỏ, ấn đầu của nàng ta lại, không cho nàng ta bổ nhào lên trên người mình: “Làm gì vậy làm gì vậy? Nhiều người nhìn như thế, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì nữa, hình tượng của ta đều bị muội phá hoại, có gì ăn không, nhanh kiếm cho ta một ít đi, ta sắp đói chết rồi.”

Lúc này mọi người mới phát hiện, trên người Lư Sắt đang bốc hơi nóng, trên đầu có thể nhìn thấy hơi nước bốc lên, giống như trải qua sự tiêu hao vô cùng dự dội.

“Xem ra thực lực của thánh kỵ này cũng không yếu, ngươi cũng phải tốn nhiều công sức như thế mới có thể bắt được.” Phỉ Lâm cảm thán.

Lư Sắt là kỳ tài tu luyện được Hàn Băng thành công nhận, tám tuổi đã đột phá kiếm sĩ sơ cấp, hai mươi tuổi đã đạt đến trình độ của Kiếm Thánh sơ giai, là một vị cường giả duy nhất đột phá đến Kiếm Thánh trong một ngàn năm ở thế giới này, cường giả như vậy cũng phải tốn nhiều sức lực như thế, thực lực của thánh kỵ cũng không yếu.

“Không không, ta từ bên ngoài chạy tới đây 20km, vì chạy mệt mà thôi, vừa rồi nơi này có luồng bạch quang lóe lên một cái, ta mới biết bọn người này đang ở chỗ này.” Lư Sắt giải thích.

Bạch quang? Tất cả mọi người nhìn Thiên Sứ khô lâu một chút.

Lư Sắt có chút không hiểu gì, tại sao khi nói đến ‘bạch quang’ tất cả mọi người đều nhìn về phía một bộ khô lâu, hơn nữa đằng sau khô lâu này còn có hai cái xương cắm vào, có chút dị dạng.

“Đúng rồi, ai có đồ ăn không? Ta đói chết mất, đánh nhau là ta rất dễ đói, kiếm cho ta ăn chút gì đi.”

Kiếm sĩ là một nghề tiêu hao thể lực rất lớn, đến cấp bậc của Kiếm Thánh thì lại càng không cần nói, một kiếm chém ra cũng có thể tiêu hao mấy chén cơm, cho nên kiếm sĩ có đẳng cấp càng cao, thì ăn càng nhiều.

Mọi người ra ngoài phục kích thiết lập vòng vây, ai lại mang theo thức ăn? Chứ không cần nói đến chuyện ở đây chỉ có An Na là người sống, cuối cùng, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía An Cách.

Đồ ăn? An Cách nghiêng đầu một chút, lương thực chưa bóc vỏ chắc chắn không thể ăn, tiền thân của tiểu cương thi trước kia cũng chính là vì chết đói, vậy ngoài trừ lương thực ra, mình cũng chỉ thừa lại thứ này có thể ăn ngay bây giờ.

Nhìn An Cách lục tìm ra gì đó, Lư Sắt và An Na đều sáng mắt lên, hai mắt Lư Sắt lại càng sáng rực, kích động hét lên: “Củ cải đường, đây là củ cải đường?”

Người hô hào giảm béo mỗi ngày, rất khó có thể hiểu được hương vị ‘ngọt ngào’ này, đối với con người trên thế giới này là tuyệt vời như thế nào, rất nhiều người ở đời này ngay cả ngọt ngào là gì cũng không biết.

Không gian vật chất cũng có những nguồn ngọt tự nhiên như hoa quả, mật ong, nhưng thế giới này lại gần như không có.

Lư Sắt và An Na cũng vì dựa vào mình là con cái của thành chủ, mới có thể từng được nếm thử củ cải đường, nhưng cũng không thể ăn thoải mái, một năm có thể ăn 3 đến 5 củ đã rất tốt rồi.

Như vậy ngược lại còn thảm hại hơn, chưa từng được nếm thử ngọt ngào, sẽ không cảm thấy khổ sở, nhưng sau khi đã được nếm thử ngon ngọt, trong thời gian không được nếm đều là khổ sở.

Ngải Tư Khắc bằng lòng dùng lương thực đổi lấy củ cải đường, nhưng trên thực tế, lại có nhiều lương thực đến cỡ nào cũng rất khó đổi được củ cải đường, sản lượng quá ít.

Lư Sắt đi ra ngoài hơn mấy tháng, đừng nói là củ cải đường, ăn một bữa ngon cũng không dễ dàng gì, bây giờ nhìn thấy củ cải đường, sao có thể không sáng mắt lên được.

Nói một tiếng cảm ơn, Lư Sắt cầm lấy không khách sáo cắn xuống một miếng, sau khi cắn một miếng, hai con mắt của hắn ta cũng trợn tròn.