"Đúng vậy, không còn chỗ trống nữa!" Vu Phượng Cử nhìn chằm chằm vào cốc nước.
Trương Dịch cười, hắn cầm ấm trà bên cạnh.
"Vậy anh xem thế này thì sao?"
Sau đó ấm trà nghiêng về phía cốc nước, một dòng nước màu xanh lá cây từ từ đổ vào cốc.
Cái cốc nước vốn đã bão hòa, vẫn có thể đổ thêm một lượng lớn nước trà! Một ấm trà bích loa xuân giá cả ngàn tệ được dùng như thế này, có vẻ hơi lãng phí nhưng Trương Dịch không thấy đau lòng.