Ánh mắt hắn nhìn về phía Huyền Ngưng, nói: “Cho nên, ở trước khi ta rời khỏi, sớm an bài đường lui cho các ngươi, mà Huyền Quân động thiên, thì bị ta bố trí thành một tòa tuyệt thế sát trận, chỉ cần các kẻ địch đó dám xâm nhập, không chết cũng phải lột da.”
Nói đến đây, vẻ mặt của hắn hiện lên một mảng buồn bã, giọng điệu tiêu điều, nói: “Nhưng ta lại không ngờ, tất cả sắp xếp cùng chuẩn bị ở sau, lại hủy ở trong tay truyền nhân của mình...”
“Sư tôn, năm đó con nghe theo ngài sắp xếp, tới bên người ‘Nghiễn Tâm Phật Chủ’ của Tiểu Tây Thiên nghe dạy bảo, cũng là về sau mới biết được, Huyền Quân động thiên đã xảy ra một hồi kịch biến, từ sau đó, tiểu sư muội liền nắm giữ Huyền Quân động thiên, xưng tôn Đại Hoang.”
Huyền Ngưng trầm giọng nói: “Mà đại sư huynh tuyên bố với bên ngoài, sư tôn đã không còn nữa, bảo vật để lại tự nhiên do chúng con những truyền nhân này lần lượt chia đều, tuyệt không thể tùy ý tiểu sư muội độc chiếm.”
“Hơn nữa, đại sư huynh còn liên hợp sáu đại đạo môn của Đại Hoang, lấy danh nghĩa đạo hiệu sư tôn, thành lập ‘Huyền Quân minh’, thề phải đoạt lại Huyền Quân động thiên, nghiêm trị không tha đối với tiểu sư muội.”