Ánh mắt hắn từ trên khuôn mặt đám người A Thương, Văn Linh Tuyết, Trà Cẩm, Ninh Tự Họa lần lượt đảo qua, đạo tâm vốn bị lửa giận cùng sát khí tràn ngập, cuối cùng thả lỏng một ít.
Một câu, mọi người như ở trong mộng mới tỉnh.
“Tô Dịch ca ca, thì ra thật là ngươi! Lúc trước ta còn cho rằng vị thần tiên nào trên trời hạ phàm, tới cứu chúng ta cơ.”
Văn Linh Tuyết hoan hô, giọng thanh thúy, ngay lập tức xông lên trước.
Ở trước kia, nàng sẽ không chút do dự ôm lấy Tô Dịch, bởi vì lúc trước ở thành Quảng Lăng Văn gia, nàng đã quen với loại hành động vô cùng thân thiết này.