Người trung niên áo bào tím kia cũng lạnh lùng nói: “Vương Tước, ngươi có biết không, một khi làm như vậy, không chỉ Vương gia không chứa được ngươi tên nghịch tử này, về sau đại sư huynh Bì Ma của ngươi, cùng với thế lực lớn Họa Tâm Trai đến từ sâu trong tinh không, đều sẽ không tha cho ngươi!”
Không khí khắc nghiệt, áp lực làm người ta thở không nổi.
Vương Trọng Uyên nhịn không được nữa, nói: “Tước Nhi, chuyện này có ẩn tình khác, xa không phải đơn giản như con tưởng tượng. Con tạm bớt giận, chớ càn quấy nữa, chờ thời cơ chín mùi, ta tự sẽ nói cho con chân tướng.”
Vương Tước giương mắt nhìn thẳng Vương Trọng Uyên, thanh âm trong sự trầm thấp mang theo một tia khàn khàn, nói: “Phụ thân, ngài không cần nói gì nữa, con đã hiểu rồi, nếu ngài cũng tham dự việc này, về sau, con sẽ dùng tất cả chuộc tội thay cha!”
Ánh mắt hắn di chuyển đi, như lưỡi kiếm lạnh lẽo nhìn quét đám người lão nhân tóc bạc và người trung niên áo bào tím, “Mà những kẻ muốn hại sư tôn con, cũng phải vì thế trả giá đắt!”