Đôi mắt Tô Dịch hơi nheo lại, nói: “Lão gia hỏa này xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Ngụy Sơn lộ ra một chút xấu hổ, nói: “Ta cũng cho rằng như thế, hơn nữa rất hối hận lúc trước đi mời hắn hỗ trợ, dẫn tới để hắn cũng gặp liên lụy.”
Tô Dịch hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Điều này có thể trách ngươi? Chẳng qua, ta có dự cảm, Cổ Đổng Thương lão gia hỏa kia, tất nhiên sẽ không gặp chuyện, cho nên ngươi cũng không cần vì thế áy náy.”
Ngụy Sơn giật mình nói: “Do đâu thấy được?”
Ánh mắt Tô Dịch cổ quái, nói: “Bởi vì có kẻ so với bất cứ ai trên thế gian còn muốn Cổ Đổng Thương chết hơn, hơn nữa từng thề độc, nói ngày nào Cổ Đổng Thương chết đi, hắn nhất định tổ chức một lễ tang cho Cổ Đổng Thương, mời rộng rãi nhân vật quan trọng trong thiên hạ cùng nhau dự tiệc, thổi Xona, tấu nhạc buồn, vẻ vang tiễn đưa cho đồ cổ.”