Phun hết xong, Trần Kim Long chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, nhịn không được nói: “Đúng rồi, xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối?”
“Tiểu hữu vẫn là không biết thì tốt hơn, nhỡ đâu lại trêu chọc phiền toái cho ngươi, vậy làm ta quá băn khoăn rồi.”
Kiều Lãnh nói xong, đã vươn người đứng dậy, nói, “Thời gian không còn sớm nữa, ta cáo từ trước.”
Trần Kim Long vội vàng đứng dậy tiễn.
Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người Kiều Lãnh biến mất, Trần Kim Long đột nhiên ý thức được một sự kiện, tối nay mình tiết lộ nhiều chuyện như vậy, nhỡ đâu bị Tô Dịch biết... “Đệch! Ta sao lại không quản được cái mồm này chứ!” Trần Kim Long tát một cái ở trên miệng mình.