Dung mạo nàng xinh đẹp cùng thanh tú nhất, đẹp như một bức tranh, đuôi lông mày tự có nét phong lưu, phong tư trác tuyệt.
Giờ phút này ngồi ở một bên Tô Dịch, đưa tay khoác vai Tô Dịch, mắt say lờ đờ, tràn ngập mê ly.
Tô Dịch cũng có thể rõ ràng cảm nhận được da thịt mềm mại không xương kia của người đẹp bên cạnh là đầy đặn co giãn cỡ nào, chóp mũi cũng là hương thơm cơ thể thấm vào ruột gan, như có như không, như lan như xạ.
“Uống rượu thì uống rượu, động tay động chân còn ra thể thống gì.”
Tô Dịch cười đẩy ra Tiêu Như Ý đã sắp dựa sát vào trên người mình.