“Ở trên đời này, đám yêu ma kia cho dù trong lòng vẫn như cũ rất khinh rẻ cùng khinh thường ta, nhưng... bọn họ đã không dám đắc tội ta!”
Ánh mắt Dương Sương Nhi nhìn về phía muội muội, vẻ mặt trở nên nhu hòa, “Chúng ta là tỷ muội ruột, đánh gãy xương gân vẫn nối liền, thống khổ cùng bất hạnh ta trải qua, nhất định sẽ không để ngươi trải qua nữa!”
A Lăng không vui nói: “Đường của ta, có thể tự mình đi!”
Dương Sương Nhi không quá bận tâm cười cười, nói: “Muội còn nhỏ, bây giờ không rõ khổ tâm của ta không quan trọng, về sau chờ muội nhảy ra khỏi đáy giếng này, tự sẽ hiểu dụng tâm lương khổ của ta.”
A Lăng đột nhiên thấy mệt mỏi trong lòng.