Vũ Kình vẫn ngồi ở nơi đó, chưa hé răng, thẳng đến lúc nghe xong, lão đột nhiên ngẩng đầu nói: "Quên đi mọi thứ vừa rồi."
Lương Sơn trợn tròn mắt,"A?"
Ánh mắt Vũ Kình lạnh như băng,"Quên, mới có thể sống sót, không quên được..."
Hắn nâng tay chỉ dòng sông vận mệnh dâng trào chảy xuôi kia,"Tự mình nhảy vào đi!"
Lương Sơn cứng đờ cả người, phát hiện Vũ Kình lão tổ không phải nói giỡn, không nhịn được hỏi: "Lão tổ, ta..."