Khuôn mặt thuần khiến như bạch ngọc của Văn Tâm Chiếu hơi đỏ lên, đôi mắt sáng xấu hổ, không dám nhìn vào mắt Hàn Yên Chân Nhân, cúi đầu nói: “Sư tôn, ngài nghĩ nhiều rồi, con chỉ là trong lòng cực tôn kính cùng khâm phục trình độ kiếm đạo của Tô đạo hữu mà thôi.”
Ánh mắt Hàn Yên Chân Nhân càng thêm vi diệu, cười cười, nói: “Sư tôn là người từng trải, làm sao không rõ yêu thích giữa nam nữ, có đôi khi là rất không giảng đạo lý, nhất kiến chung tình chuyện nhìn như hoang đường bực này, cũng không phải là không tồn tại.”
Văn Tâm Chiếu ngạc nhiên, đôi mắt sáng mở to, vừa muốn giải thích, liền bị Hàn Yên Chân Nhân dịu dàng ngăn cản nói:
“Không cần giải thích, vô luận là ngươi thích Tô Dịch kia, hay là chỉ kính ngưỡng trình độ kiếm đạo của đối phương, ta chỉ hỏi ngươi, nếu tông môn muốn ra tay với hắn, ngươi sẽ đặt vào đâu?”
Nói xong lời cuối cùng, trên khuôn mặt xinh đẹp kia của nàng đã tràn đầy nét nghiêm túc trang trọng.