Trong hư không, ánh mắt Thanh Sương nhìn về phía Nguyệt Thi Thiền, nói: “Thiếu chủ, kẻ này phỉ báng chủ thượng, phải ban cho giáo huấn, nhưng ngài yên tâm, ta sẽ điểm đến là dừng, chỉ cho hắn một chút đau khổ mà thôi, sẽ không thương tổn đến vị bằng hữu này của ngươi.”
Nguyệt Thi Thiền nghe vậy khẽ nhíu mày, nói: “Ta khuyên ngươi vẫn là chớ làm như vậy, nếu không, mất mặt nhất định sẽ là ngươi.”
Thanh Sương ngẩn ra, trong lòng sinh ra cảm giác hoang đường nói không nên lời.
Thiếu chủ... Sao có thể cho rằng mình không phải đối thủ của một tên Tụ Tinh cảnh nho nhỏ?
Sau đó, Thanh Sương mỉm cười, nói: “Thiếu chủ đại khái không rõ, nô tỳ tuy đi theo bên người chủ thượng không tới mười năm, nhưng một thân trình độ kiếm đạo, đặt ở cấp bậc Linh Tướng cảnh, cũng không sợ bất luận kẻ nào. Liền nhân cơ hội này, xin thiếu chủ đánh giá.”