Mang đi so sánh, cách làm lúc trước của Độc Long Sơn Quân quả thực có chút liều lĩnh.
Bích Tiêu Thủy Quân thì mang ánh mắt nhìn về phía Ngụy Uẩn, cười nói: “Thành chủ đại nhân ngồi vững Thái Sơn, gặp biến không sợ, chẳng lẽ là sớm nhìn ra ba người đó lai lịch không đơn giản?”
Một câu, khiến ánh mắt mọi người đang ngồi đều nhìn về phía Ngụy Uẩn.
Ngụy Uẩn mang chút tự giễu nói: “Chính bởi vì nhìn không thấu lai lịch của đối phương, cho nên Ngụy mỗ mới chưa từng làm to chuyện. Huống hồ, đối phương thế mà biết diệu dụng của Tinh Văn Trùng, thực sự ra ngoài dự kiến của ta, chính bởi vì như thế, đối phương muốn rời khỏi, Ngụy mỗ cũng không tiện mạnh mẽ giữ lại.”
Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua mọi người đang ngồi, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Các vị, tình huống có biến, ta hoài nghi ba người đó, cũng là hướng về một tạo hóa kia mà đến, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải sớm hành động.”