Mà khi thấy một màn như vậy, Thập Tam cũng rất bất ngờ, cũng không ngờ, Tô Dịch một thiếu niên Linh Luân cảnh như vậy, thế mà thật sự có gan đến phó ước.
Tô Dịch không để ý những điều này, hắn hai tay để sau lưng, trực tiếp đi theo ở phía sau thiếu nữ váy đen, bước vào tổ từ đại điện.
Dọc theo đường đi, sự xuất hiện của hắn, không biết dẫn tới bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú.
Giữa đường khi đi qua bên cạnh Thập Tam, ông lão làn da trắng bệch, mất một tay này giọng điệu âm trầm nói:
“Tiểu tử, lá gan ngươi cũng thật lớn, chẳng qua, nơi này cũng không phải Tường Vân lâu, ông chủ Tường Vân lâu kia, cũng không bảo vệ được ngươi nữa!”