Minh Vương khẽ nhíu cặp lông mày như mực, nói: “Ngươi đây là muốn để ta tị hiềm?”
Vân Vinh nhất thời ho khan một trận, vội vàng nói: “Không dám, không dám.”
Tô Dịch thì có chút không kiên nhẫn, nói thẳng: “Kế tiếp, ngươi trả lời vấn đề của ta là được, không cần để ý tới người ngoài.”
Minh Vương gác chéo một đôi chân thon dài, một tay nâng bờ má, nhàn nhã thoải mái ngồi ở nơi đó, giọng điệu tùy ý nói: “Các ngươi tán gẫu, ta nghe.”
Giờ khắc này, nàng tỏ ra rất kiên nhẫn, cho dù bị Tô Dịch coi là “người ngoài” đối đãi, cũng hoàn toàn không để ý.